Tống Tiên Hành

Chương 1: Tam Tinh Thành Ngục

Thiên An Quốc.

Tam Tinh Thành, Thành ngục.

Sắc trời mờ ảo, sương trắng giăng đầy.

Thoáng nhìn bầu trời còn tờ mờ sáng, đưa tay kéo lại chiếc áo bông đã sờn nát, Tống Phong bước ra khỏi gian phòng nhỏ.

Tống Phong ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, khí lạnh chạy dọc theo mũi tiến vào phổi làm cho cảm giác ngáy ngủ quét sạch sành sanh.

Hắn đưa tay cầm lấy cây chổi bắt đầu công việc hàng ngày của mình ở Thành ngục, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Dưới những ánh sáng đầu tiên trong ngày, dáng người cao gầy của Tống Phong bị kéo ra một chiếc bóng thật dài.

Nửa canh giờ sau, trên gương mặt thanh tú của hắn đã lấm tấm mồ hôi. Mồ hôi cùng nhiệt khí theo cơ thể Tống Phong bốc lên, phối hợp với gương mặt kiên nghị, mài kiếm mắt sáng cùng mái tóc có chút tùy ý buộc gọn sau lưng làm cho cả người Tống Phong nhìn qua có mấy phần anh khí bừng bừng.

“Tiểu Phong, sớm a!”

“Tống tiểu tử, dạo này khí trời trở lạnh, ngủ trễ một chút không vấn đề gì a!”

Lục tục có vài người đi ngang nơi này, đều thuận miệng nói với Tống Phong mấy câu.

Đối với những lời này, Tống Phong đều khiêm tốn đáp lễ.

Tống Phong vốn là cô nhi, từ nhỏ gia đình tao ngộ đại nạn, chỉ còn mình hắn chạy đến nơi này. Mấy năm nay nhờ cơ duyên mà tiến vào làm một tên Ngục tốt của Thành ngục, siêng năng chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, tất cả mọi việc nặng nhọc nơi này hắn đều không chút do dự toàn nhận. Bởi vậy mà rất nhận được quan binh nơi này ưa thích.

Tuy nói trên thân phận là Ngục tốt, Tống Phong tự biết mình thân cô thế cô, cho nên hắn luôn cho mình là tạp dịch. Những việc như quét dọn, đưa cơm… hắn đều xung phong nhận lãnh.

Tống Phong đem sân bãi quét dọn sơ lược một lần, theo thói quen đưa vạt áo lau mồ hôi lấm tấm trên trán thì thấy lúc này mặt trời đã lên cao.

Lúc này, một đại hán râu quai nón có gương mặt hung thần ác sát từ xa đi đến, nhìn Tống Phong đã đem sân bãi quét dọn sạch sẽ thì thần sắc có chút hòa hoãn, nói:

“Tống Phong, ngươi đến nhà bếp lấy một phần cơm thượng đẳng, đem đến phòng giam số chín Giáp khu cho Khương lão đầu.”

“Tuân lệnh đại nhân.” Tống Phong chắp tay.

Đại hán râu quai nón này vốn là Điền Quân, phó tổng quản ngục, ngày thường cực hiếm xuất đầu lộ diện. Ngoại trừ một số trường hợp tù phạm đặc biệt có thân phận và bối cảnh không tầm thường thì y mới ra mặt.

— QUẢNG CÁO —

Mà Khương lão đầu ở Giáp khu kia Tống Phong cũng biết tới.

Để phó tổng quản ngục tự mình căn dặn, Tống Phong đối với thân phận của lão đầu kia cũng rất hiếu kỳ.

“Thuận tiện lấy cho Khương lão một vò Đào Hoa Tửu.”

Đại hán râu quai nón trước khi rời đi, còn căn dặn Tống Phong thêm một câu, đồng thời để lại một cái lệnh bài hoàng kim, bên trên khắc một chữ “Điền”.

Nhìn thấy lệnh bài này, Tống Phong tâm thần run lên, cẩn thận dùng hai tay cung kính tiếp nhận.

“Thuộc hạ nhất định hoàn thành chu toàn.”

Thẳng cho đến khi đại hán rời đi, Tống Phong mới đem lệnh bài kia cẩn thận cho vào trong ngực.

Tống Phong tuy chỉ là một tiểu ngục tốt, nhưng cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, tất nhiên nhận ra đây là lệnh bài thân phận của Phó tổng quản Ngục.

Đây là loại lệnh bài thân phận dùng cho quan binh bên trong Thành ngục. Tống Phong cũng có một cái, nhưng chỉ là bằng gỗ thường và hết sức sơ sài mà thôi.

Tống Phong biết, trong này có ẩn tình gì đó đại hán không tiện ra mặt làm việc, vì vậy mới sử dụng lệnh bài này để Tống Phong thay hắn ra mặt.

“Có lẽ lão đầu kia…”

Tống Phong nghĩ tới đây liền đem chút suy đoán trong đầu chôn xuống đáy lòng.

Hắn chỉ là một tiểu ngục tốt, làm tốt công việc của mình là được.

Đừng nhìn thành ngục những người kia cười cười nói nói, Tống Phong biết rõ chỉ cần có một chút sơ suất, hắn chết cũng sẽ không biết vì sao mà chết. Bởi vậy đối với loại sự tình cấp bậc của phó tổng quản ngục loại này, Tống Phong sẽ không tùy tiện suy đoán.

Mà cho dù có suy đoán, cũng giả ngây giả dại, đem sự tình theo căn dặn mà làm là được.

Tống Phong mang theo tâm tình có chút thấp thỏm đi tới nhà bếp.

Bữa ăn trong nhà bếp thành ngục chia làm ba cấp bậc: Hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng.

Thức ăn ở cấp bậc hạ đẳng là dùng phân phối cho tù phạm. Mặc kệ ở bên ngoài hắn có là nhân vật hô mưa gọi gió, thân gia bạc triệu thì đã vào nơi này đều phải ăn hạ đẳng thức ăn. Một ít tù phạm chống đối hoặc là ương nghạnh thậm chí bị bỏ đói vài ngày hay cả tuần cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mà bữa ăn trung đẳng, cơm trắng cá tươi, kho canh chiên xào bốn món, chính là khẩu phần dành cho quan binh bình thường trông coi tù phạm. Nói là trung đẳng, nhưng cũng chia mấy loại trong đó, nói chung cấp bậc càng cao, đãi ngộ càng tốt.

Cho đến thượng đẳng, chỉ có một ít đại nhân vật mới được hưởng dụng. Ví dụ như Điền phó tổng quản kia chính là như vậy. Nhưng những cấp bậc nhân vật này thường đều là ăn uống bên ngoài, rất ít dùng bữa trong thành ngục. Bởi vậy, tù phạm mà được hưởng dụng thượng đẳng bữa ăn, làm cho Tống Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên. Cho dù là chuẩn bị xử tử, bữa cơm cuối cùng thì phạm nhân cũng chỉ được ăn một bữa trung đẳng mà thôi. — QUẢNG CÁO —

Có lệnh bài của Điền phó tổng quản, Tống Phong dưới ánh mắt cung kính lẫn hâm mộ của đầu bếp rất dễ dàng mang theo một phần cơm thượng đẳng cùng một bình Đào Hoa Tửu thượng phẩm đi thẳng đến phòng giam thứ chín khu Giáp.

Quan binh trông coi khu Giáp khi nhìn thấy lệnh bài của Điền phó tổng quản thì mang theo thần sắc có chút dị dạng nhìn Tống Phong, đưa hắn đến phòng giam số chín rồi rời đi.

Tống Phong thấy cảnh này thì thần sắc cũng có chút nghiền ngẫm.

“Có lẽ Điền đại nhân cũng đã đến qua nơi này đi.” Tống Phong có một chút suy đoán.

Phòng giam hết sức đơn bạc, chỉ có nền đá trống trơn, mà Khương lão kia thì tay chân bị xích sắt khóa chặt đang nằm ở góc phòng.

Nếu không phải còn nghe tiếng hít thở ồ ồ khó nhọc của lão, Tống Phong còn tưởng rằng đây chỉ là một cái xác chết chỉ còn da bọc xương.

Tống Phong cẩn thận đem bữa ăn bày trên mặt đất, mở nắp bình rượu để cho hương thơm của Đào Hoa Tửu cùng với mùi thịt thơm lan tỏa, lấn át mùi ẩm mốc hôi hám của phòng giam.

“Khương lão, mời dùng bữa!”

Tống Phong mở miệng nói.

Đối với các tù phạm nơi này, Tống Phong chưa bao giờ nói chuyện qua. Huống chi Khương lão này nhận biệt đãi từ Điền phó tổng quản, Tống Phong cũng không dám dùng ngôn ngữ ác liệt đến đối đãi.

Khương lão hình như không để ý đến lời nói của Tống Phong mà chỉ khịt khịt lỗ mũi mấy cái.

Dường như lão đã bị mùi hương của Đào Hoa Tửu hấp dẫn lấy.

Tống Phong nói xong thì tập trung quan sát, thấy lão đầu hai mí mắt hình như khẽ động đậy một thoáng, nhưng sau khi nhìn thấy lệnh bài của Điền tổng quản ở bên hông của Tống Phong thì nhắm mắt lại, trở về trạng thái của một xác chết.

Tống Phong thấy vậy thì cười khổ. Vừa rồi để tiện hành động, Tống Phong đem lệnh bài của Điền phó tổng quản treo ở bên hông. Giờ phút này thấy thái độ của Khương lão đầu, kết hợp với quá trình từ lúc Điền phó tổng quản xuất hiện đến giờ, trong đầu Tống Phong ẩn ẩn có chút suy đoán.

Hắn thở dài một hơi, đem lệnh bài cất vào ngực áo, chắp tay nói:

“Khương lão, vãn bối cũng chỉ là phụng lệnh cấp trên mang thức ăn tới nơi này, nếu có gì sơ suất mong ngài bỏ qua. Vãn bối cũng chỉ là một cái tiểu ngục tốt kiếm ăn ngày ba bữa, hoàn toàn không tham dự đến bất kỳ sự tình gì. Thức ăn cùng rượu này ta tự mình đi lấy, nếu ngài lo lắng ta có thể trước thử một chút. Mặt khác, vãn bối cũng không đối với ngài có bất cứ yêu cầu gì, vị đại nhân kia cũng không có căn dặn ta bất cứ chuyện gì, tiền bối có thể an tâm.”

Nói xong, Tống Phong cũng không có chờ lão đầu đáp lại mà đưa tay xé một cái đùi gà miệng lớn ăn.

Gia dòn thịt béo, đưa vào miệng liền tan ra, vị đạo cũng nhất tuyệt.

‘Trù nghệ của lão Đàm cũng không tầm thường.’ Tống Phong vừa miệng lớn cắn thịt gà, lại kèm một chút rau trộn, thầm khen.

— QUẢNG CÁO —

Cắn, nhai, nuốt.

Tống Phong rất thành thục điêu luyện xử lý xong một cái đùi gà, lại đưa bình Đào Hoa Tửu lên uống một ngụm lớn.

Quá sảng khoái, Tống Phong không nhịn được “Khà~~” một tiếng, vô cùng dễ chịu.

Không biết Điền phó tổng quản có mưu cầu gì ở Khương lão, Tống Phong cũng không cần quan tâm, có đồ ăn ngon cùng rượu thơm, cũng nói hết lời mà lão đầu này không hưởng dụng, Tống Phong hắn cũng không cần khách khí.

Rốt cục…

“Dừng tay lại, ngươi tên chết bầm, dám uống rượu ngon của lão phu…”

Khương lão rốt cuộc nhịn không được hét ầm lên, kéo theo xích sắt loảng xoảng lao đến.

Tống Phong vốn đang ngon miệng, trong lòng ước gì lão đầu này nhẫn nhịn đến cuối cùng để hắn đại triển da^ʍ uy đem bữa ngon này càn quét sạch sành sanh. Không ngờ lão đầu này sớm như vậy đã chịu khuất phục.

“Ài…tưởng ngươi định lực cao đâu…” Tống Phong lầm bầm tiếc nuối, nhưng cũng không có tiếp tục ăn uống.

Lão đầu tuy da bọc xương, nhưng thính lực rõ ràng còn rất tốt, nghe Tống Phong lầm bầm liền tức tối một bên ăn thịt uống rượu một bên mắng to, khiến cho Tống Phong cười khan hai tiếng.

Tống Phong cũng không có đáp lại, lẳng lặng đứng đó nhìn lão đầu hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn này.

“Khà….”

Nửa canh giờ sau, lão đầu hài lòng lắc lắc bầu rượu đã cạn rồi quăng qua một bên. Lúc này, lão cũng không thèm lau chùi vết thức ăn để lại mà nằm sải ra dựa vào bức tường vô cùng thoải mái.

Bấy giờ, Tống Phong cũng cười cười tiến tới thu dọn một chút.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Lão đầu híp mắt theo dõi Tống Phong, mãi đến khi xác định Tống Phong động tác nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có ý định nói thêm bất cứ điều gì nữa thì lão mới cẩn thận quan sát chung quanh, cuối cùng mới cẩn thận cầm một cái xương gà ném vào lưng Tống Phong khiến hắn giật nảy mình.

Tống Phong vốn đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy có vật gì đánh lên lưng.

Theo bản năng giật mình quay lại, Tống Phong liền trợn mắt kinh ngạc, đem lời chuẩn bị thốt ra nuốt ngược trở vào.