Chương 2: Mới gặp mặt 2
Sao không phải là người khác nhường đường cho cậu chứ? Tiểu Đào Tử.
Có mấy bạn nam vội vàng làm xong muốn đi giúp Thẩm Đào, thì thấy Tạ Ương đã bước chân đi qua.
“Tự mình cầm ghế.”
“?”
Tạ Ương cầm lấy ghế đưa cho cô, sau đó giơ bàn lên vòng qua những người khác di chuyển tới vị trí trước mặt mình.
Cậu ấy quen mình sao? Thẩm Đào tỉnh táo lại theo sát anh. Mới định mở miệng nói cảm ơn, Phạm Dương Ba đã đi vào.
Thầy chủ nhiệm chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, đã cho học sinh áp lực vô hình, mọi người cuống quít hoàn thành di chuyển vị trí trong vòng 10 phút.
“Bây giờ chính thức chia khoa chia lớp xong, thành tích của mọi người trong lớp cũ đã hoàn toàn không có ý nghĩa, lớp cũ cũng không có ý nghĩa nữa. Bây giờ chúng ta là tập thể lớp 11 - 9.”
“Tôi là chủ nhiệm khoa nên hơn giáo viên chủ nhiệm lớp khác, chính vì vậy các em cũng nhất định phải ưu tú hơn học sinh lớp khác. Mục tiêu của chúng ta không phải là cùng cấp với lớp 8, mà là lớp 10.”
Vóc dáng của Phạm Dương Ba cao, người lại mảnh, trong tiếng phổ thông còn xen lẫn giọng điệu địa phương. Lời nói rất ngông cuồng, nhưng tất cả mọi người có thể nghe ra được thực lực của anh ta, anh ta dạy học ở địa phương một lần tốt nghiệp trong lớp có hai Thanh Hoa một Bắc Đại, 985 điểm thì càng nhiều.
Tạ Ương là vì anh ta mới bảo trong nhà sắp xếp từ lớp 10 đến lớp 9.
“Bây giờ mọi người dựa theo thứ tự lên bục giới thiệu mình một lát, bắt đầu từ chỗ này.”
Người lớp 11 - 9 ban đầu chiếm hơn nửa, mọi người cảm thấy hứng thú là người mới tới. Nghìn bài một điệu tự giới thiệu, người ngoài căng thẳng xen lẫn với mình căng thẳng, có lẽ đây chính là không tự tin trong thời kỳ trưởng thành chúng ta sợ hãi nhưng không tránh khỏi.
Thẩm Đào lên đài, mở miệng: “Chào mở miệng, mình là Thẩm Đào. Bởi vì khi mẹ mình mang thai mình thích ăn đào mật. Cảm ơn mọi người.”
Sau đó cô xuống đài trong tiếng cười vang của mọi người, trái lại không khẩn trương, chỉ có chút chán ghét. Theo cô mở miệng nói, trường hợp như vậy trải qua nhiều lần lắm, nhiều đến mức hình như không tạo nổi gợn sóng.
Họ Thẩm dễ nghe như vậy, trong nhà anh chị em khác đều có tên dễ nghe, sao đến lượt cô lại thành Đào không đẹp như vậy.
Ầm ĩ cũng cãi nhau với cha mẹ, thì phải làm thế nào đây? May mắn duy nhất là mình không tên Thẩm Tiểu Đào, Thẩm Đào Đào, như vậy mới thực sự độn thổ về nhà.
Khi đi về chỗ ngồi nhìn thoáng qua nam sinh mới giúp mình bưng bàn, rõ ràng nghe thấy anh khẽ cười một tiếng.
Nhìn thoáng qua sơ đồ chỗ ngồi, Tạ Ương. Vì thế cô xé một mảnh giấy, viết lên “Tạ Ương, cảm ơn”.