[Detective Conan][Gin X Shin] Sunshine

Chương 1

Gặp lại nam nhân kia chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời thám tử của cậu, cũng là chuyện mà cả đời cậu không thể quên đi.

"Cậu lại ngẩn người."

Haibara ngồi trên sô pha uống cà phê xem tạp chí, không quên đánh thức cậu thiếu niên như đi vào cõi tiên đối diện.

"À...Ừ." Không có phủ nhận, Conan như cũ có chút thất thần.

"Cậu như vậy rất lâu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cậu trở nên như vậy?"

Tuy chỉ lơ đãng hỏi một câu nhưng thật ra trong lòng Haibara để ý vấn đề này muốn chết.

"Không có gì. Có thể do mấy ngày nay ngủ không được."

"Mất ngủ?" Haibara cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu lên, rất rõ ràng, biểu tình của cô nói rõ cô không tin vào lí do này.

"A...Gần đây lúc nào cũng nằm mơ, ngủ không được tốt lắm." Chuyện này thì Conan lại không hề nói dối.

Cậu gần đây luôn nằm mơ, trong mơ có chuyện tốt cũng có chuyện xấu, nhưng chuyện xấu lại chiếm đa số, cũng không biết vì lí do gì trong lòng cậu luôn cảm thấy không yên ổn.

"Chuyện này cũng thật lạ, chắc là cậu gặp phải ác mộng rồi." Haibara nói, nhàn nhạt liếc cậu một cái.

Conan gật gật đầu, không có phủ nhận.

"Ngày mai tôi muốn cùng nhóm Ran đi xem triển lãm nhưng không biết sẽ như thế nào, tôi có cảm giác không tốt lắm."

"Cũng đúng, cậu đi đến đâu chỗ đó liền có án mạng, đại thám tử cậu đây chắc là có oán linh hộ thể." Haibara lười biếng ngáp một cái, nhàn nhạt nói.

"..." Cậu cũng không cần nói trực tiếp ra như vậy đâu Haibara à.

Cùng nhóm Ran đi xem triển lãm là chuyện được biết vào mấy ngày trước, nhờ phúc của Sonoko, triển lãm này không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào, chỉ là lúc Conan nhìn thấy một người cố ý ra vẻ, mặt liền đen lại.

Tên trộm khốn kiếp kia dùng một gương mặt y hệt mình ở đó quấy rầy Ran, nghĩ lại cảm thấy tên đó thật thiếu đánh.

"Chào, đại thám tử." Kuroba ngồi xổm bên cạnh Conan vui tui hớn hở mà lên tiếng chào hỏi.

"Cậu tới đây làm gì?" Conan mặt lạnh liếc hắn một cái.

"Không cần khẩn trương đến vậy, hôm nay tôi chỉ đến tham quan thôi, đừng ngạc nhiên đến vậy."

"Ai mượn cậu có nhiều chuyện xấu đến vậy." Nói xong Conan lại trừng cậu ta một cái.

A..... Đại thám tử vẫn miệng độc như vậy.

Kuroba tức khắc liền cảm nhận được thế giới này thật nhiều ác ý.

Conan mặc kệ cậu ta, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm thân ảnh của Ran, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc làm người ta sợ hãi.

Người kia trước sau như một đội mũ dạ đen, mái tóc dài màu bạc ở trong không trung vẽ ra một độ cung, người đàn ông làm Conan khϊếp sợ lại đang cùng Vodka một trước một sau đi qua hành lang dài.

Gin!

Cậu vĩnh viễn không thể quên đi người này, tựa như trong lòng cậu gieo một viên hạt giống, tùy thời đều có thể bùng phát phá hủy hết tất cả.

"Xin lỗi, có chút việc."

Nói xong Conan liền bỏ lại Kuroba, cũng quên mất việc đi tìm Ran, trực tiếp chạy chậm đuổi theo.

Một đường đuổi theo hai người xuống dưới lầu, xa xa nhìn thấy ở ven đường chiếc Porsche 356A màu đen quen thuộc nhưng lại không thấy Gin cùng Vodka.

Sao lại thế này, rõ ràng đã đuổi theo đến đây, như thé nào một người cũng không thấy?

Conan hoảng loạn nôn nóng, không để ý đến phía sau có một bàn tay đang duỗi tới, nhanh chóng bịt kín miệng cậu.

"Lâu ngày không gặp, thám tử - kun."

Mùi hương ete nháy mắt tràn ngập đại não Conan, trước khi ngất xỉu, âm thanh giống như tử thần lôn quanh quẩn tbeen tai nhưng một chút cơ hội phản kháng cậu cũng không có.

Gin ôm Conan vào ngực, ngồi vào xe.

"Vodka, lái xe."

Gin không có đem Conan về tổ chức mà trực tiếp mang người ra nước ngoài, tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn FBI cũng không biết tiểu thám tử ở đâu.

- --------------

Berlin nước Đức –

Đem Conan vẫn hôn mê như cũ thả lên giường của mình, Gin phân phó người hầu trong biệt thự chăm sóc cậu, nếu tình không được để cậu chạy loạn.

Lúc này Conan còn không biết, vì cậu mà Nhật Bản đã loạn thành một cục.

Kuroba thấy Conan hoang mang hoảng loạn đuổi theo hai người mặc đồ đen chạy ra ngoài liền cảm thấy không an tâm, suy nghĩ nửa ngày vẫn quyết định đuổi theo, chỉ là lúc đuổi tới đã không nhìn thấy Conan đâu, nhưng ở ven đường lại nhặt được huy hiệu thám tử cậu vẫn thường mang theo liền nghĩ có khả năng cậu đã xảy ra chuyện.

Đợi nửa ngày cũng không thấy người quay lại, Kuroba quyết định không thể ngồi yên, đi tìm Ran nói chuyện này cho cô biết, lúc này mới cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng. Chuyện này cuối cùng vẫn bị FBI biết, cô Jodie biết tin Conan mất tích liền nói cho Akai Shuuichi, có thể đoán được cool kid đã bị tổ chức mang đi.

Nếu dựa theo Kuroba miêu tả, người kia chắc chắn là Gin.

Lúc Conan tỉnh lại đã là hai ngày sau, dọc đường đi Gin sợ tiểu quỷ này tỉnh lại nên trực tiếp tiêm thuốc mê cho cậu, hiện tại Conan vừa mệt lại vừa đói.

Thanh tỉnh lại đầu óc, xoay đầu đánh giá căn phòng xa lạ này.

Phong cách châu Âu, nóc nhà mang kiểu Baroque, nơi nơi đều tràn ngập hương vị kẻ có tiền, nhìn bày trí của căn phòng này cùng với chủ nhân căn phòng này không được hòa hợp với nhau cho lắm.

Cậu còn tưởng rằng lúc tỉnh dậy sẽ thấy nơi nơi đều là màu đen.

Không thể tưởng tượng được căn phòng này ngoài ý muốn rất sáng sủa, trang hoàng theo phong cách Baroque màu trắng, gia cụ là hai màu trắng đen, cũng coi như vừa đủ. Không thừa không thiếu, còn tỏa ra một hương vị nghiêm trang.

"Ngài đã tỉnh?"

Hầu gái dường như sớm biết cậu đã tỉnh, đẩy cửa bước vào, nhân tiện đẩy thêm một chiếc xe đồ ăn.

"Ông chủ phân phó, nếu ngài tỉnh trước hết mời dùng cơm, sau đó chờ ông chủ có thời gian sẽ đến gặp ngài."

Nói xong hầu gái liền bày biện đồ ăn lên bàn, cũng mặc kệ Conan có đồng ý hay không.

Làm xong mọi chuyện, hầu gái cúi đầu rời khỏi phòng.

Vậy là sao, đem cậu đến đây sao đó chủ nhà lại không thèm xuất hiện, việc gì phải thần bí như vậy.

Conan cũng không muốn ngược đãi dạ dày của mình, không nói hai lời nhanh chóng ngồi vào bàn bắt đầu ăn. Nếu như muốn chạy trốn trước tiên phải có sức mới được.

Đến đây đã được 3 ngày nhưng dường như Gin không có ý định xuất hiện. Tuy rằng ở đây cậu xem như được ăn ngon ngủ đủ, cũng không bị ai quấy rầy nhưng Conan cảm thấy những ngày nhàn hạ như vậy rất tốn thời gian của cậu.

Cậu mất tích Ran nhất định rất lo lắng, có thể hiện tại đang ở khắp nơi tìm kiếm cậu.

Bản thân Conan cũng hiểu rõ một điều, lúc này muốn tìm được cậu là điều không dễ dàng. Từ trong miệng người hầu mỗi ngày ra ra vào vào, cậu xác định bản thân thật sự đang ở nước Đức.

Tuy không biết Gin đưa mình đến nơi này làm gì nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Những ngày buồn chán sẽ khiến người ta cảm thấy rất buồn ngủ, nhất là vào buổi chiều, cho nên lúc Gin xử lý xong công việc trở về biệt thự liền nhìn thấy Conan ôm gối đầu nằm trên giường ngủ ngon lành.

Thân thể nho nhỏ cuộn tròn như một chú mèo con, trong ngực ôm gối, tư thế ngủ nhìn qua có cảm giác rất không an toàn.

Gin mắt nhìn người nào đó đang ngủ, không nói lời nào chỉ trực tiếp cởϊ qυầи áo xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Conan, động tác nhẹ nhàng kéo thân thể nhỏ bé của cậu vào ngực, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cho nên lúc Conan tỉnh lại lần nữa liền nhìn thấy Gin nằm cạnh mình ngủ say. Người đàn ông bình thường âm lãnh tàn khốc lúc ngủ lại trở nên thật khác biệt, đường cong nhu hòa, những sợi tóc nho nhỏ rũ xuống bên tai càng làm hắn thêm bình tĩnh nhẹ nhàng.

Chẳng qua lúc này Conan một chút cử động cũng không dám. Đầu óc cậu trống rỗng, tình huống này là sao đây?

Gin sao lại xuất hiện ở đây? Không những thế còn ngủ trên giường cậu? Hơn nữa tư thế này là thế nào? Bộ cậu là cái gối ôm hả!?

Conan xấu hổ lại cứng đờ xoay cổ sang hướng Gin, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, lúc này mới chú ý đến nam nhân này thật ra lớn lên rất đẹp, tuy rằng dưới mắt có chút quần thâm nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến toàn bộ khuôn mặt, là một ngời đàn ông đẹp trai anh tuấn.

Chỉ là nếu hắn không phải một người tàn nhẫn, xem mạng người như trò đùa thì có lẽ cậu cũng không chán ghét cùng sợ hãi hắn như vậy.

Conan vừa suy nghĩ vừa nhìn Gin không chớp mắt: "Sao anh còn chưa dậy nữa....."

Conan đối với người đàn ông này cũng hết cách, cơ thể của cậu sắp bị ôm đến đau nhức luôn rồi đó?

Suy nghĩ một hồi liền bị một cơn buồn ngủ đánh úp, Conan nhịn không được ngáp một cái sau đó dựa gần cổ người nào đó tiếp tục ngủ.

Đến khi hô hấp của Conan trở nên đều đặn có quy luật, lúc này Gin mới mở mắt ra.

Thời điểm Conan tỉnh hắn cũng đã tỉnh, thói quen nhiều năm làm hắn không thể nào ngủ sâu được, một cơn gió thổi một ngọn cỏ lay cũng làm hắn phản ứng. Chẳng qua hắn muốn nhìn xem vật nhỏ này tỉnh lại sẽ làm ra chuyện gì, quan trọng hơn là hắn cảm thấy nếu cả hai cùng tỉnh dậy không khí sẽ rất xấu hổ.

Mới vừa nghe Conan thấp giọng nỉ non hắn đã nhịn không được muốn mở mắt, cũng may là định lực của hắn rất tốt. Đến tận khi cậu ngủ lại lần nữa hắn mới chậm rãi mở mắt.

Nhìn đứa nhỏ bị mình ôm vào ngực ngủ ngon lành, Gin chần chừ thật lâu mới rút cánh tay ra khỏi người đối phương, một chút cũng không kinh động đến cậu.

Hoạt động một chút cánh tay bị đè cả đêm, cảm giác tê mỏi làm hắn hơi hơi nhíu mày.

Nhìn thấy Conan còn ngủ, Gin bước xuống giường tìm kiếm quần áo sau đó bước vào phòng tắm.

Lúc hắn tắm xong bước ra chỉ thấy tiểu quỷ nào đó một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng gục đầu ngồi trên giường.

Chờ Conan hoàn toàn thanh tỉnh, Gin đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bàn ăn uống cà phê ăn sáng.

"Gin?"

"Tỉnh rồi?" Thời điểm nói chuyện mí mắt Gin cũng không thèm nâng.

"Anh đem tôi đến đây là muốn làm gì?" Nếu đã tỉnh Conan liền sẽ không thả lỏng cảnh giác. Cậu biết thủ đoạn của người này, thời điểm gϊếŧ người hắn một chút cũng không chớp mắt.

Gin nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, không có bất luận câu trả lời gì.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Conan cau mày, thật sự không rõ người đàn ông này đến tột cùng muốn chơi trò gì.

"Sheery." Gin nói, khóe miệng giơ lên một nụ cười âm lãnh.

"Anh...!" Conan trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hắn đã biết hành tung của Haibara? Cũng đúng, nếu hắn có thể tra đến cậu thì sao có thể không biết Haibara ở đâu. Nhưng mà... Tại sao đến giờ hắn vẫn chưa động thủ?

Conan một bụng đầy nghi hoặc.

"Chỉ cần ta muốn, ngươi không ngăn cản được ta, đại thám tử."

Gin vẫn như cũ duy trì nụ cười khiến người khác hoảng sợ, làm cơ bắp cả người Conan không có biện pháp thả lỏng, ai biết giây tiếp theo hắn có gϊếŧ cậu hay không.

"Chuyện đó với việc anh đưa tôi đến đây có liên quan gì? Nếu anh muốn gϊếŧ tôi, thật xin lỗi, tôi còn chưa tống anh vào ngục giam nên sẽ không dễ dàng ngồi yên chờ chết. Nhưng nếu không muốn gϊếŧ tôi, tôi thật sự không nghĩ ra anh ngàn dặm xa xôi đưa tôi đến nước Đức này làm gì."

Conan không thể hiểu Gin đang muốn làm gì, hắn từ trước đến nay đều không ra bài theo lẽ thường, cùng tên trộm cố ra vẻ nào đó giống nhau.

"Lại đây." Gin nhìn cậu một lúc lâu mới nói ra hai chữ này.

Mi mắt Conan có chút run rẩy.

Gia hỏa này uống lộn thuốc à? Cậu cũng không phải kẻ ngốc, hắn kêu qua liền phải qua à? Ai biết hắn có thể hay không một phát bắn chết cậu.

Nhìn thấy Conan nửa ngày cũng không có ý muốn đi đến, Gin không nói hai lời móc súng chỉ vào Conan khiến thần kinh cậu nháy mắt treo lên cổ họng.

"Lại đây." Lời nói không cho người khác phản kháng, giọng điệu còn mang theo mệnh lệnh mãnh liệt.

Conan giờ phút này cảm thấy mình giảm mất vài tuổi, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra.

Nhìn dáng vẻ này liền biết ngay không thể cự tuyệt, Conan chậm chạp nửa ngày mới không cam tâm tình nguyện cùng một chút sợ hãi xuống giường, đi chân trần đến chỗ Gin.

Lúc Conan đi đến trước mặt Gin liền thu súng lại, thấy cậu ngửa đầu trên mặt mang theo quật cường cùng một tia căng thẳng nhìn mình, Gin ôm lấy cậu đặt lên ghế ăn bên cạnh.

"Ăn cơm." Từ lúc bắt đầu đến giờ gia hỏa này tích chữ như vàng, một câu hai chữ nói đến thoải mái.

Trong lòng Conan một trận hắc tuyến.

Cho nên?! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, hắn có cần phải móc súng ra không? Hại cậu khẩn trương muốn chết! Kết quả hắn nói cho cậu chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi! Ăn một bữa cơm mà thôi!

Nếu không phải sợ hãi da^ʍ uy của hắn Conan sớm đã xù lông rồi.

Đối với hành vi của Gin Conan không thể nào hiểu được nhưng cũng không dám nói, chỉ có thể nhận mệnh yên lặng dùng bữa sáng.

"Uống đi." Xuất hiện trước mặt Conan là một ly sữa bò.

Conan đen mặt ngẩng đầu nhìn người nào đó.

"Anh biết là bây giờ tôi có uống bao nhiêu sữa bò cũng không cao lên được." Cho nên cậu căn bản không cần uống sữa bò!

Gin không nói gì chỉ là duỗi tay cầm lấy súng.

Này!

Conan có chút xem thường đối phương, yên lặng nghiến răng nghiến lợi bưng ly sữa lên, ừng ực ừng ực uống hết.

Chuyện này thật sự quá khi dễ người khác!

Uống xong trong lòng Conan ít nhiều có chút nghẹn khuất, nặng nề đặt ly xuống bàn.

"Hiện tại có thể nói được chưa? Anh đưa tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"

Gin đặt ly cà phê lên bàn: "Chỉ cần ngươi ở yên tại đây, ta liền có lợi thế kiềm chế FBI."

"Mục đích của anh là Akai Shuuichi."

"Có thể đúng cũng có thể không." Lúc Gin nói nửa câu sau, ánh mắt lơ đãng liếc Conan một cái, sau đó bưng ly cà phê lên tiếp tục uống.

"Có ý gì?"

"Nếu ngươi cũng không kiềm chế được hắn ta, vậy đến lúc đó gϊếŧ ngươi cũng được mà không gϊếŧ cũng chẳng sao." Nói xong Gin lại móc súng ra, lần này là đặt trên trán Conan, hơn nữa lúc này hắn còn mang theo một nụ cười tàn nhẫn.

Nụ cười này lúc nào cũng làm Conan cảm thấy lạnh cả sống lưng, loại sợ hãi này đã ăn sâu vào lòng, chỉ cần nhìn thấy biểu tình đó của Gin cậu liền trở nên sợ hãi.

Cảm giác ánh mắt Conan lúc này mang theo khủng hoảng cùng với thân thể đang nhẹ nhàng phát run, Gin chậm rãi thu hồi nụ cười đồng thời cũng thu hồi súng.

"Yên tâm, ngươi hiện tại vẫn còn giá trị lợi dụng, ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Nhưng có lời cảnh cáo muốn nói với ngươi." Gin lạnh lùng nhìn cậu: "Không cần có ý định chạy trốn, bởi vì ngươi trốn không thoát đâu, đại thám tử." . Hãy tìm đọc trang chính ở — trumtruy en.ME —

Hắn giống như một con rắn độc không ngừng dây dưa, tuyệt đối sẽ không để con mồi của mình chạy thoát.

Conan không trả lời chỉ là biểu tình có chút bất định. Chạy trốn, cậu đương nhiên có nghĩ đến, chỉ là giống như lời Gin nói, cậu vô pháp chạy thoát.

Nơi này là nước Đức, không phải Nhật bản, cho dù cậu có trốn được khỏi căn biệt thự này cũng tuyệt đối không về được Nhật Bản. Thật sự là tứ cố vô thân.

Hiện tại chuyện cậu có thể làm chính là liên hệ FBI, làm cho bọn họ đến cứu mình, chỉ dựa vào bản thân mà có thể chạy trốn cũng thật là điều kì lạ.