Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 43

Đỗ Hâm đã đoán được là anh sẽ giận rồi, chỉ là không ngờ anh sẽ đến mức cứ thế xé luôn cả bức thư mình tự tay viết.

Lúc nghe được tin này ở Vinh Sinh cậu cũng giận lắm, cậu đến chùa Từ Vân biết bao nhiêu lần rồi mà chưa một lần nào thấy ông chủ Mạnh không ở Thượng Hải cả, sao tự dưng lần này lại đi mất tiêu chứ? Ai có mắt sẽ biết ngay hắn ta đang trốn.

Đỗ Hâm sợ làm anh mất vui nên không nhắc tới chuyện này nữa, mà hỏi: “Chú Cảnh gửi đồ ở Nam Kinh tới rồi, còn gửi mấy lá thư theo nữa, cậu muốn đọc không?”

Phó Ngọc Thanh thấy hơi lạ: “Có chứ có phải không có điện thoại đâu, sao phải viết thư làm gì?”

Đỗ Hâm bèn lạch bạch chạy xuống cầm thư lên cho anh, lén lén lút lút hệt một tên trộm.

Có một bức là của bạn học cũ của anh, chắc sắp từ Anh về nên viết thư hỏi anh tình hình lề lối. Ba thứ chuyện này suy cho cùng viết giấy mực thì nhã nhặn hơn là điện một cú nhiều.

Còn một bức là thư tố cáo của phó quản lý xưởng dệt, nguyên một xấp dày cộm, ăn đứt cả thư con gái viết cho người yêu bạc tình luôn, anh chỉ đọc lướt qua là nắm ngay được tình hình.

Cuối cùng là mấy bức chỉ ghi mỗi họ tên và địa chỉ của anh, không còn gì khác. Chữ viết này nhìn hơi quen, anh ngờ ngợ mở ra xem, còn chưa đọc hết một bức, mặt đã biến sắc.

Đỗ Hâm trông biểu tình anh sai sai, bèn hỏi: “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì ạ?”

Phó Ngọc Thanh cầm bức thư, nhất thời khổ sở không thốt nổi nên lời. Thư này là Lục Thiếu Kỳ viết, chắc là giãi bày hết sạch sành sanh lúc còn ở Thượng Hải đây, vậy mà lại chẳng hề kiêng dè chút nào. Trong thư gã nói nhớ anh da diết, hỏi anh có ổn không, rồi hỏi anh có phải chịu khổ gì không, bảo là vụ bắt cóc đều là lỗi của gã. Phó Ngọc Thanh mới đọc đến đó thôi mà lưng đã vã mồ hôi lạnh, làm sao dám hủy thư nữa. Anh gấp lá thư lại, để y nguyên cất đi rồi nói: “Cậu đi ngủ đi, có gì ngày mai nói tiếp.”

Đỗ Hâm ồ tiếng, nói: “Thiếu gia cậu đi ngủ đi rồi tôi ngủ.”

Phó Ngọc Thanh buồn cười, giờ đã là nửa đêm, anh thì ngủ nguyên cả một ngày rồi, còn ngủ nghê gì nữa? Bèn nói: “Cậu đi ngủ đi, ta đọc thư đã, bao giờ mệt thì ngủ.”

Đỗ Hâm vẫn cứng đầu: “Thế không được đâu, cậu chỉ vừa mới khỏi thôi, nhỡ ốm lại thì làm sao bây giờ? Tôi đã bị lão gia mắng một lần rồi, cậu phải nghe tôi lần này đi, ngủ lại rồi dậy, đến sáng mai là ổn à.”

Phó Ngọc Thanh không đôi co được nên đành phải nghe lời cậu đi nằm, rốt cuộc không ngủ được yên giấc, cứ nghĩ đến Mạnh Thanh là anh không tài nào dằn được lửa giận, cảm thấy người này quá khó nắm bắt.

Đến hôm sau Phó Ngọc Thanh đã khỏe re. Anh vốn định mấy bữa nữa về Nam Kinh xử lý chuyện xưởng dệt, Diệp Hãn Văn gọi điện cho anh, bảo có thương nhân Nhật Bản muốn mua xưởng dệt của anh. Diệp Hãn Văn khuyên: “Hời hơn đem thế chấp ngân hàng nhiều. Tớ đã đọc báo mấy hôm nay rồi, cậu thì hiểu lắm đấy? Đại Hưng với Dụ Hoa đều tuyên bố phá sản, đăng báo bán đấu giá rồi đấy, thật thảm không nỡ nhìn luôn. Nếu cậu rảnh thì về luôn đi.” Xong rồi kể đầu đuôi chuyện bông ngoại ra với anh, cũng muốn anh về để cùng bàn bạc. Sau khi đồng ý, Phó Ngọc Thanh cảm khái mất một hồi. Anh quen tổng giám đốc của xưởng dệt Đại Hưng, người này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy xưởng dệt không lớn nhưng cũng có chút tiếng tăm ở Thường Châu, thế mà nay lại không cầm cự nổi, đến mức bị ép phải phá sản, trong lòng anh không khỏi sầu não, cảm thấy thời buổi khó khăn, làm ăn thật chẳng dễ dàng.

Vốn Phó Ngọc Thanh đã chuẩn bị về Nam Kinh rồi, dè đâu sau khi hay tin anh chuyển đến Thượng Hải sống, Hà Ưng Mẫn lại thu xếp tìm cho anh một cái nhà. Phó Ngọc Thanh cũng đã định dọn ra khỏi nhà từ lâu, bèn để kệ hắn lựa cho mình, sau khi bảo với người nhà thì dọn qua luôn.

Nhà mới của Phó Ngọc Thanh tuy xa chỗ hắn, nhưng cả hai đã thân thiết từ hồi còn bé tí, giờ cùng tụ họp ở một chỗ nên vừa cùng làm ăn cũng vừa cùng vui chơi luôn. Đúng lúc đoàn Phú Liên tới Thượng Hải biểu diễn, đông vui náo nhiệt hết biết, Hà Ưng Mẫn biết anh thích nên bèn mua vé tối mời anh đi xem. Hà Ưng Mẫn cũng là người ham vui, hí vừa hết đã lướt ngay sang vũ trường gϊếŧ thời gian, lên kế hoạch hết sức chặt chẽ không bỏ phí một giây một phút nào. Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười hắn: “Hóa ra không phải thay tớ tìm chỗ ở, mà là tìm một cái nhà để cậu yên ổn tránh bị vợ tra hỏi.”

Hà Ưng Mẫn không hề phủ nhận, chỉ cười khì: “Rồi rồi, cũng là việc công, là việc công mà.”

Tối nào Hà Ưng Mẫn cũng đến đón anh mà chưa bao giờ dùng xe trong nhà, Phó Ngọc Thanh thường trêu hắn, bảo bộ dạng hắn khả nghi nên mới không dám để lộ. Hà Ưng Mẫn trước giờ vẫn chỉ cười cho qua thôi, không bao giờ bình luận một từ nào, thế mà một tối nọ lại bỗng dưng hỏi: “Nghe bảo cậu rất thân với ông chủ Mạnh ở Vinh Sinh đúng không?”

Phó Ngọc Thanh hơi nhíu mày: “Cũng không hẳn là thân, sao?”