Đỗ Hâm đứng ngoài cửa đợi anh nãy giờ, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyện này ngoài lão gia ra thì còn lại ai cũng bị lừa hết. Phó Ngọc Thanh đâm ra không đành lòng, bèn trấn an cậu: “Không sao đâu. Chuyện gì anh cả ta cũng chuyên gia thích nghĩ theo hướng xấu mà, cậu theo ta lâu như vậy rồi mà sao vẫn còn bị dọa thế.”
Mặt Đỗ Hâm như đưa đám: “Thiếu gia, biết thế bữa đó tôi đã nhất quyết đòi đi theo cậu rồi!”
Phó Ngọc Thanh cười: “Không sao thật mà, người ta có bạc đãi ta đâu.”
Đỗ Hâm lại càng áy náy, vừa xăng xái chạy đi đun nước nóng cho anh vừa lẩm bẩm: “Thiếu gia! May mà có ông chủ Mạnh lo cho cậu! Hai bữa nay anh ta chạy đôn đáo khắp nơi hỏi thăm tung tích cậu đấy!”
Cái này Phó Ngọc Thanh đã nghe Phó Ngọc Hoa kể rồi nên cũng không thấy gì mới mẻ, nhưng Đỗ Hâm lại cảm khái tiếp hai câu làm anh đau cả đầu: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh đối tốt với cậu thật đó! Tôi thấy đến cả đại thiếu gia cũng chẳng quan tâm cậu được bằng nửa anh ta đâu! Sao anh ta lại đối xử tốt với cậu thế nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Rõ ràng là cậu đối xử không tốt với ta đấy chứ, sao có thể bảo là người khác đối xử với ta quá tốt được?” còn nói: “hai ngày nữa ta cũng phải mời anh ta một bữa mới được, cậu nghĩ hộ ta xem nên tặng cái gì đi.”
Đỗ Hâm ồ một tiếng, nhăn nhó mặt mày: “Ôi trời, lần trước cậu tặng cho anh ta cái khẩu súng kia đã là quý lắm rồi. Lần này biết tặng cái gì giờ?”
Phó Ngọc Thanh cũng phát nản theo. Lần trước là vì muốn lấy lòng nên mới vắt óc nghĩ kế tặng súng, lần này đã thân quen hơn rất nhiều rồi thì lại chẳng biết rốt cuộc tặng cái gì mới hợp.
Nước đã đun xong, Phó Ngọc Thanh cũng đã mệt nhoài, bèn thôi: “Ngày mai tính sau vậy, dù gì cũng chả vội ngay.”
Đỗ Hâm gom quần áo anh thay ra, lúc thấy anh cởϊ áσ thì ngạc nhiên thắc mắc: “Thiếu gia, bộ này của cậu ở đâu ra vậy?”
Phó Ngọc Thanh hơi sững người, không thể nói là của Mạnh Thanh được, anh bèn cởi ra đưa cho cậu, chỉ nói: “Ta làm bẩn, bọn họ thay cho cái khác.”
Đỗ Hâm vuốt thử chất áo, lẩm bẩm: “Lại còn rất đẹp nữa chớ!” cậu chàng mới hỏi: “thiếu gia, người ta thật sự không bạc đãi cậu hả?”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Cậu thấy trông ta có giống bị bạc đãi không? Chẳng phải vẫn lành lặn nguyên vẹn đấy sao?”
Đỗ Hâm ngó trái nghía phải một hồi mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc xung quanh Phó Ngọc Thanh cũng yên tĩnh. Anh tắm rửa xong rồi lên giường nghỉ luôn, cuối cùng cũng được đánh một giấc tới bình minh.
Phó Ngọc Thanh bảo muốn mở tiệc chiêu đãi Mạnh Thanh để cảm tạ, song mãi chẳng dôi ra lúc nào rảnh.
Đầu tiên anh gọi điện về cho nhà kho, dặn là nếu có người muốn vay bông để làm vốn thì cứ theo giá thị trường mà cho vay. Sau đó lại gọi cho xưởng dệt dặn kế toán chuẩn bị đầy đủ. Trù bị xong xuôi cũng mất vài ngày.
Anh lại kêu người nhà bên đó dọn hết đồ đạc thường dùng của mình để chuẩn bị gửi tới Thượng Hải. Anh chỉ định ở biệt thự Phó thêm dăm bữa nữa nên đã tự mình mua một căn để dọn ra.
Anh còn chưa kịp gọi điện báo cho Diệp Hãn Văn thì hắn đã hay tin anh “bị bắt cóc” ở Thượng Hải, hắn xoắn xuýt gọi điện đến hỏi anh rốt cuộc chuyện là như nào, xong hỏi anh cuối cùng có bị nguy hiểm gì không. Phó Ngọc Thanh đành phải giả vờ nghiêm túc thuật lại câu chuyện đã bịa sẵn, Diệp Hãn Văn tặc lưỡi: “Cậu thì không sao, nhưng Lục công tử thì gãy cả hai tay rồi đấy! Xem ra thật sự không biết bọn bắt cóc là ai à?”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt, phải mất một hồi trấn tĩnh lại mới thốt lên được, “Cậu đừng đùa!” anh gặng hỏi: “cậu nói thật đấy à? Ngay từ đầu tớ đã bảo có thể nhờ người nhà chuộc người rồi cơ mà, mấy người đó còn khá lịch sự với tớ nữa chứ có ngược đãi đánh đấm gì đâu, cậu ta lại chẳng phải người nhà Phó, sao lại bị đánh được?”
Diệp Hãn Văn bảo: “Thật ra không rõ lắm. Nói chung là tớ nghe nói gã ta tự ý bỏ trốn, kết quả lúc về đến Nam Kinh thì lại thấy vác cái tay bị thương về, ông già gã tức lộn cả ruột! Nghe bảo nổi trận lôi đình ở nhà gọi điện bắt Đới Thắng Vinh tra cho ra nhẽ, nếu tra không ra thì cả đời này đừng có đến Nam Kinh gặp ông ta nữa.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ mà hơi hãi, rõ lâu sau mới nói: “Vậy cậu nghe ngóng giùm tớ nhé, nếu nhà họ Lục mà tính vụ này lên đầu tớ thì chẳng phải lại mệt tớ sao?”
Diệp Hãn Văn bật cười: “Tại vụ này khéo quá, sao mà lại trói cậu chung với đúng gã cơ. Lục lão gia nghe nói lúc gã gặp chuyện là đang ở cùng cậu, sao còn không rõ Lục công tử đang làm gì? Thấy bảo tức đến mức suýt xỉu ngay đơ luôn đấy. Đới Thắng Vinh cũng cáu mà không xả đi đâu được, Lục công tử bị bắt cóc ở Thượng Hải, mà đây lại chính là địa bàn của ông ta, ông ta tra một vòng mà chỉ tra ra được là bị bắt cóc cùng cậu, có đánh chết ông ta cũng không dám công khai đâu.”
Phó Ngọc Thanh nghe ý trong lời hắn thì có vẻ không biết chuyện Lục Thiếu Kỳ gọi cả xe của Bộ Cảnh vệ tới, nghĩ nghĩ xong không dám hỏi thêm nữa, bèn qua quýt đôi câu rồi lảng hẳn sang chuyện bông ngoại, vừa lúc Diệp Hãn Văn cũng cần tìm anh. Hắn hỏi trong tay anh đang có bao nhiêu tiền chi được, lại còn cười anh: “Nghe nói nhà cậu phải nhè những tám chục ngàn đô Mỹ ra để chuộc, anh cậu giận trắng mặt luôn đúng không, giờ cậu có còn rủng rỉnh không đấy?”
Phó Ngọc Thanh nghe cái giọng điệu thấy người gặp họa thì vui như mở cờ này của hắn mà vừa buồn cười vừa bó tay: “Tớ sống không yên ổn thì cậu vui ngay đấy phỏng? Dù gì tớ cũng chả dám về Nam Kinh nữa, đang tính bán lại xưởng dệt đây. Cậu nhớ để ý giúp tớ đấy nhé, nếu tìm được mối tốt thì móc nối giùm tớ, sau này sẽ trả ơn cậu.”
Diệp Hãn Văn nhịn không được cười anh: “Tôi nào dám bắt ngài trả ơn! Ngài quý hóa quá mà. Nghe nói lần này cậu gặp chuyện, ở Thượng Hải có người bôn ba khắp nơi vì cậu, thậm chí còn kinh động đến cả ông chủ Đỗ. Thanh danh ‘Phó tam gia’ của cậu lan truyền khắp nơi, ân nhân của Hòa Khí Quyền, oai đáo để thật, không biết là cậu lại thân với cả người Thanh bang đâu đấy?”
Đây là lần đầu tiên Phó Ngọc Thanh được nghe danh hiệu này của Mạnh Thanh, bất ngờ ít lâu mới hoàn hồn. Anh không nghĩ đến cả người bên Nam Kinh cũng còn biết vụ này, khó xử vô cùng, bèn bảo: “Có gì đâu, bọn họ là người giang hồ trọng tình nghĩa, lấy ân báo ân ấy mà, thú thật, chẳng phải chuyện gì to tát mà anh ta lại cứ nhớ mãi không quên.” Nói rồi cũng không nhịn được ghẹo lại hắn: “Chẳng bù cho ai kia, tớ làm biết bao nhiêu việc tốt cho hắn, thế mà đến lúc bảo hắn giúp tớ bán xưởng dệt thì hắn lại giở thói chanh chua.”
Diệp Hãn Văn cười giòn: “Rồi rồi, anh đây giúp chú là được chứ gì.” Trước khi cúp máy còn đế nốt: “Thật ra như vậy cũng tốt, hắn làm lớn chuyện cho cả làng đều biết thì tiếng tăm hắn lại càng nổi như cồn thôi, chẳng tổn hại gì đến hắn cả. Còn cậu á hả? Cậu ở Thượng Hải cũng sẽ vững dạ, sau này làm việc cũng tiện. Chuyện như ở cổng Trung ương chắc sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Phó Ngọc Thanh ừ tiếng, thở dài rồi cúp máy.
Mạnh Thanh làm việc này, rốt cuộc là có ý đồ gì, giờ anh cũng chẳng nói chính xác được. Song đây không phải chuyện nghiêm trọng, đã là người thì ắt phải có chút tâm tư.
Rồi đột nhiên nhớ ra, bữa đó anh còn bảo muốn mời Mạnh Thanh đi xem hí mà mấy hôm nay bận quá quên bẵng đi mất. Anh lại còn phải mở tiệc chiêu đãi Mạnh Thanh để cảm tạ. Thế này dù là ở chỗ công hay chỗ riêng cũng đều phải chạm mặt nhau rồi, song anh lại hơi lưỡng lự.
Lúc ở bên Mai Viên Đầu, dường như bọn họ không lạ lẫm với nhau đến vậy, thậm chí còn cảm thấy giống như bạn bè. Tuy rằng sau đó có giả vờ say rượu làm vài hành động quá trớn nhưng dường như cũng chẳng to tát mấy.
Vậy mà hôm nay sau khi nghe được những chuyện này, hẹn một bữa nghiêm chỉnh thì vẫn muốn đấy, chỉ là chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cứ như một vách ngăn đã xuất hiện tự lúc nào.