Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 14

Phó Ngọc Thanh lại cười hỏi ngược lại, “Cậu bắn tôi mà, sao tôi không giận cho được?”

Lục Thiếu Kỳ liếc anh: “Tôi đã bảo với Đỗ Hâm là tôi không nỡ đánh anh rồi, sao anh lại không tin nhỉ? Trong khi vừa rồi chỉ dọa anh chút thôi thì anh lại tưởng thật?”

Thang máy dừng lại, Lục Thiếu Kỳ hào hứng kéo anh về phòng.

Phó Ngọc Thanh lo phấp phỏng. Tuy Đỗ Hâm vẫn còn ở trên xe, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể bí mật báo cho anh cả thôi. Mấy đời nhà Phó làm buôn bán ở Nam Kinh, mặc dù cũng có chút căn cơ đấy, song chung quy lại không thể so với quyền thế của nhà họ Lục được, đắc tội không nổi. Càng khỏi bàn đến việc Phó Ngọc Hoa biết chuyện rồi sẽ nhìn anh thế nào, chắc sẽ nghĩ tại anh lằng nhằng không dứt khoát với Lục Thiếu Kỳ nên mới tự rước họa vào thân cho xem.

Lục Thiếu Kỳ đóng cửa lại sau lưng, lòng anh phát hoảng, mãi mới trấn tĩnh được.

Thế rồi Lục Thiếu Kỳ ngồi xuống trong phòng khách, nghếch mắt nhìn anh: “Được rồi, tôi nhìn anh gọi.”

Phó Ngọc Thanh nói: “Vừa nãy trong thang máy tôi hỏi cậu sao không trả lời tôi? Nếu tôi đi Tứ Xuyên thì cậu tính bố trí tôi thế nào?”

Lục Thiếu Kỳ nhìn anh rõ lâu mới đáp, “Nếu anh muốn buôn bán thì vẫn có thể buôn bán; muốn du sơn ngoạn thủy thì Tứ Xuyên rất lớn, vớ bừa một ngọn núi cũng ăn đứt núi Tử Kim còn gì? Cho anh đi chơi đi xem lung tung; muốn đi quán trà tụng con hát ca nữ gì tôi đều chiều anh hết.” Nói đến đây thì khẽ cười lạnh, “Miễn anh ở bên tôi là được.”

Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, bật cười: “Thế cũng chiều tôi nuôi người tình? Chiều tôi cưới vợ sinh con hử?”

Lục Thiếu Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh, bao lâu sau mới lên tiếng: “Phó Ngọc Thanh, nói thật nhé, tôi đã nhìn thấu anh từ lâu rồi. Anh là loại rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Cái lúc tôi theo đuổi anh ở Nam Kinh muốn làm bạn với anh ấy, anh quanh co lòng vòng chối đông chối tây, lại còn lấy gái nhảy ra làm bia đỡ đạn, kiểu gì cũng không chịu bên tôi.” Nói tới đây gã lại cười: “Người như anh ấy, phải dí súng vào đầu anh dọa như vừa rồi anh mới chịu nghĩ thông đúng không?”

Phó Ngọc Thanh cau mày nhìn gã, song không nói gì, Lục Thiếu Kỳ cũng chẳng để bụng, hỏi, “Vừa nãy anh bảo bị bắn lén ở Nam Kinh hả, thế bị thương ở đâu?” bảo tiếp, “cho tôi xem cái coi.”

Phó Ngọc Thanh có vẻ khó xử, đáp thẳng thừng: “Tối hẵng xem đi.” Xong hỏi: “Cậu định bao giờ thì đi Trùng Khánh?”

Lục Thiếu Kỳ bước tới cạnh anh, nhướng mày, hỏi anh bằng chất giọng hơi khàn, “Còn chờ đến tối làm gì?” Phó Ngọc Thanh thấy hai má gã hây đỏ, biết gã hiểu lầm rồi thì không khỏi phì cười, bèn vòng tay ôm chầm lấy gã rồi hôn luôn lên môi gã. Mới đầu Lục Thiếu Kỳ còn hơi giãy nảy, nhưng sau đó cũng ôm chặt lại anh, hôn anh không rời.

Trong phòng đốt lò hơi nước, ấm đến mức khiến người ta sinh ra cảm giác khô nóng. Tấm rèm dày buông xuống vây kín như tách biệt hẳn với thế gian.

Hai người vừa hôn nhau vừa thở hổn hển, chẳng biết vào trong buồng kiểu gì, lăn lên giường thế nào. Phó Ngọc Thanh đè gã dưới thân mình, nhìn du͙© vọиɠ tràn trề nơi đôi mắt gã mà cũng thấy hơi khó kiềm, anh bật cười: “Tôi trốn cậu đủ đường mà cậu cứ phải tìm đến tận cửa cơ, nhớ tôi đến thế à?”

Ngực Lục Thiếu Kỳ phập phồng kịch liệt, gã kéo áo anh: “Hiếm lắm mới được thấy anh mặc áo dài mà hôm nay tôi lại phải cởi ra rồi.”

Phó Ngọc Thanh vuốt ve mặt gã, hỏi, “Sao, thích quá hửm? Không nỡ cởi sao?”

Đương lúc hai người đang đùa bỡn nhau, đèn pha lê trong phòng bỗng tắt phụt, bốn bề tức thì rơi vào một khoảng đen kịt mơ hồ.