[Kuroko No Basket] Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 49: Chiến thắng là gì?

"Ta là tuyệt đối."

Nghe câu nói đầy tự tin như vậy, Akashi hơi ngẩn ra. Hắn đứng lên nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của thiếu nữ, trái tim tĩnh lặng lại một lần nữa rộn rã nảy lên, mãnh liệt khiến hắn quên hô hấp.

Cô gái của hắn đang toả sáng, đang chuẩn bị vì bọn hắn mà chiến đấu. Cô ấy quá mức chói mắt, chói mắt khiến người khác muốn dời đi ánh mắt nhưng lại không thể dời đi, chỉ biết ngây ra ngắm nhìn cô tiến bước.

Không muốn để người khác nhìn thấy cô.

Không muốn để người khác biết cô tốt đẹp nhường nào.

Chỉ muốn một mình mình biết ưu điểm của cô ấy.

Chỉ muốn cô ấy mãi mãi đứng bên cạnh mình.

Không chỉ Akashi, Kì Tích tất cả ai cũng nổi lên ham muốn như thế. Trên khán đài rộng lớn giữa hàng ngàn con người, thiếu niên tóc xám lẳng lặng dựa vào cột nhìn xuống thiếu nữ, hé miệng lẩm bẩm những câu từ không rõ.

"Là Zone!"

"Kazuha vào Zone rồi!" Momoi hưng phấn ôm mặt nói, dùng sức lắc lắc Murasakibara ở bên cạnh:

"Muk-kun, Kazuha vào Zone rồi!"

"Ừ.."Hắn hàm hồ nói, ánh mắt màu tím xoẹt qua những tia sáng đầy ám ách. "Kazuchin...vào Zone.."

"Heh...vui rồi đây.." Nash mỉm cười, trong nháy mắt phát động con mắt đế vương, muốn nhìn thấy mọi hành động mà cô sẽ thực hiện.

Thế nhưng đáng tiếc...

"Anh không nhìn thấy được tương lai của tôi đâu. Bởi vì——" Cô gái ở trước mặt hắn mỉm cười: "Tôi cũng như anh."

Trong nháy mắt, thân hình mảnh khảnh của cô gái bật nhảy lên, lấy tốc độ cực nhanh tránh thoát Nash, hung hăng tiến lên phía trước, phá vỡ mọi phòng thủ của Jabberwock!

"Đến đi, đến đi.."

Cô lẩm bà lẩm bẩm, thế nhưng tốc độ vẫn không suy giảm chút nào. Vượt qua mọi chướng ngại tiến đến cột rổ, cô mượn lực nhảy lên. Thân hình như một con báo phi lên, dùng toàn lực ném bóng.

"Dunk!"

Toàn trường ồ lên, mà Nash bỗng nhiên cũng che lại nửa khuôn mặt bật cười.

Hắn nên nghĩ đến không phải sao? Dù sao Alice, cô gái kia không đơn giản như những con khỉ chỉ biết nhảy nhót.

Cô gái ấy..

"Píp——63:69!"

"Defence!"

Một tiếng thét vang lên, Jason Sliver nhanh chóng bắt bóng, sau đó dùng sức ném lên phía trước.

Lấy được một điểm khiến tất cả đều lên tinh thần, tiếng thét đinh tai nhức óc trên khán đài giờ phút này cũng không thể ảnh hưởng tới mười con người còn đang thi đấu dưới sân.

Số 8 bắt được bóng, lập tức chạy vọt lên phía trước.

"Không thoát được đâu!"

Akashi hét lên một tiếng, ngay sau đó thực hiện cú xoay mắt cá chân khiến tên kia ngã ngửa, bản thân thì nhanh chóng bắt lấy bóng.

Nhìn hai người đang phòng thủ phía trước, đôi mắt dị sắc loé lên những tia sáng đầy hưng phấn.

Double-team sao? Nhưng đáng tiếc...

Hắn vẫn còn một đội hữu nữa ở sân đối phương.

"Kazuha!"

Tràn đầy tín niệm quát khẽ, thân hình thiếu nữ như chim yến bật cao. Akashi lui về phía sau, nện bóng xuống sàn nhìn Nash đang chạy đến trước mặt, cười khẽ.

"Vụt!"

Bóng bay lên cao, xuyên qua người Nash bay thẳng đến tay cô. Thiếu nữ nắm chặt quả bóng, hơi cúi người, sau đó lợi dụng lực đẩy hung hăng úp rổ!

"Là Alley-oop!"

"Vorpal Swords! Vorpal Swords! Vorpal Swords!"

"Defence! Defence! Defence!"

Cao trào, toàn bộ người xem bỗng nhiên đứng bật dậy! Bọn họ mơ hồ nhìn thấy tương lai phía trước, mơ hồ nhìn thấy chiến thắng đang chào đón tất cả.

"Chiến thắng đi Vorpal Swords!"

Không biết là ai hét lên câu này, ngay sau đó đa số mọi người cũng đều hưng phấn hét lên.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy hưng phấn đến nhường này!

Kazuha gặp Nash bắt được bóng lập tức chạy về sân nhà. Khi đi qua Akashi, cả hai như có hiểu ngầm vươn tay ra, cùng nhau cụng nắm đấm.

Giống như bốn năm trước, giống như hiện tại.

Bọn họ lại lần nữa chơi bóng với nhau, cùng nhau xây dựng lên Kì Tích.

Cô gái sáng tạo nên Kì Tích đang thả mình trong nhịp điệu, cô gái chỉ ném qua một ánh mắt, lại giống như ma pháp kết nối tất cả mọi người.

"Tia chớp thứ bảy..." Momoi hung hăng lau nước mắt trên mặt, hỉ cực mà khóc nhìn mọi người đang phát huy tất cả trên sàn đấu. "Tia chớp thứ bảy! Tia chớp thứ bảy của Thế Hệ Kì Tích!"

Giống như muốn phát tiết, giống như muốn cho tất cả mọi người biết điều cô thầm nghĩ. Trong tiếng oanh tạc của ngàn người, giọng nói của thiếu nữ giống như bom nổ, truyền đến lòng mọi người, truyền đến cảm giác hưng phấn.

"Alice!" Thiếu niên hét lớn một tiếng, đi đầu cho cao trào cổ vũ mãnh liệt.

"Alice! Alice! Alice!"

Khi thấy đám đông vì hành động của thiếu nữ mà hò reo, thiếu niên che dấu chua sót mỉm cười, ôn hoà lại khiến người khác cảm thấy bi thương.

Lúc trước vì bóng rổ hắn bỏ qua thiếu nữ.

Bây giờ cũng là vì thiếu nữ, hắn muốn cho tất cả mọi người biết đến bóng rổ của cô!

Tiến lên đi Kazuha, trở thành ánh sáng đi! Đi đầu toàn bộ Nhật Bản, thực hiện giấc mộng của chính em!

"69:71!"

"Còn hai điểm nữa thôi!"

"Cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Trong khoảnh khắc gay cấn đầy ầm ĩ, bỗng chốc mọi thanh âm đều như im lặng.

Kazuha nhìn Nash đang dẫn bóng về phía mình, tất cả mọi động tác cũng đều như một pha quay chậm.

Bóng rổ đang nện trên mặt đất.

Bóng rổ đang lại gần.

Jabberwock đang tụ tập tại sân của Vorpal Swords.

Tiến lên đi, Kazuha.

Giành lấy bóng đi.

Giành lấy...

Thiếu nữ giống như máy móc hành động, vươn tay.

"Oành——!"

Khoảnh khắc bóng rổ rời khỏi tay, Nash kinh dị ngẩng đầu trừng mắt nhìn thiếu nữ.

Như vượt lên cực hạn, như ảo thuật, vào lúc hắn không phát hiện ra đến gần, hệt như Kuroko Tetsuya, dùng đường chuyền không thể biến thành có thể, đánh về phía sau!

Midorima tiếp nhận bóng, hơi kinh ngạc về lực đạo của cô. Hắn hơi nhếch môi, cười khẽ một tiếng.

"Kết thúc rồi."

"Píp——72-71!"

Một cú ném ba điểm mạnh mẽ từ tầm xa, thiếu niên tóc xanh xoay người nâng kính. Khi bóng rơi xuống mặt đất tạo ra thanh âm lộp bộp, đồng hồ điện tử với con số đỏ rực trở về con số không.

"——Chiến thắng!"

"Chúng ta thắng rồi!"

"Hura!!!"

"Vorpal Swords!"

Nash đứng im nhìn thiếu nữ đang thở hồng hộc trước mắt. Mồ hôi chảy xuống khiến cho cô gái càng tăng thêm sức sống. Khuôn mặt vì mệt mỏi mà đỏ bừng, khoé môi vì thắng lợi mà cong lên. Trong nháy mắt, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ có một chữ xuất hiện trong não bộ đã đình chỉ hoạt động———Thua.

Hắn, Nash Gold Jr., thua.

"Nash, tôi lại chiến thắng rồi." Kazuha ngẩng đầu cười rực rỡ: "Đồng bạn của tôi, cũng không thua kém gì các anh!"

Cho nên, vẫn câu nói cũ, đừng quá kiêu ngạo!

Chiến thắng.

Cho đến phút cuối cô vẫn cảm thấy có gì đó không giống thật.

Chiến thắng là gì?

Là hưng phấn, là vui vẻ, là vinh quang.

Chiến thắng.. là gì?

Là... kiêu ngạo của em.