Đông Mạch sợ đến choáng váng, cô luôn trốn trong chăn run bần bật.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Liệt, trên mặt Thẩm Liệt có một vết sẹo dài, đầy râu ria, giống như tên cướp, khi cười cũng rất lưu manh, cô cảm thấy Thẩm Liệt không phải là người tốt, trông y như mấy người vừa ra tù.
Cô sợ Thẩm Liệt.
Sau đó cô dần không còn sợ nữa, cô phát hiện Thẩm Liệt khá tốt, anh tạo cơ hội kiếm tiền cho phụ nữ trong thôn, anh cố ý đưa cho cô những đồng tiền mới, còn cho cô khoai lang, vào mùa đông lạnh lẽo, mùi thơm ngào ngạt của khoai nướng làm cho cô vẫn luôn nhớ kỹ.
Cô cảm thấy Thẩm Liệt là người tốt.
Nhưng hiện tại người tốt này lại muốn cưỡng bức cô.
Đông Mạch nhớ lại hơi thở của người đàn ông ấy mãnh liệt đến mức gần như phủ lấy mình, cô ôm chăn run bần bật, sao anh có thể như vậy! Dù có uống say thì cũng rất quá đáng!
Mà ngay vào lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân, tập tễnh cố gắng đi tới.
Trái tim cô run lên, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy người chồng Lâm Vinh Đường của mình.
Trên mặt Lâm Vinh Đường chỗ xanh chỗ đỏ, trên mũi còn có máu, máu vẫn đang chảy xuống, nhỏ giọt xuống kiểu áo Tôn Trung Sơn của anh, anh cố gắng mở cửa.
Đông Mạch ôm chăn, im lặng một lúc lâu mới nghiêng đầu hỏi anh: “Vì sao vừa rồi anh không có ở nhà?”
Lúc đó cô suýt bị Thẩm Liệt cưỡng bức, cô đã gào thét, nhưng lúc ấy anh ở đâu, không phải anh và Thẩm Liệt uống rượu cùng nhau ư, sao Thẩm Liệt đi vào phòng này mà anh lại không thấy?
Lâm Vinh Đường thở dài, đến gần Đông Mạch, đi tới muốn ôm lấy Đông Mạch.
Đông Mạch đẩy anh ra: “Anh nói em biết đi, tại sao thế hả? Anh có biết vừa rồi người phụ nữ của anh đã suýt bị người khác cưỡng bức không? Khi đó anh đang ở đâu? Tại sao anh ta đến phòng em? Anh ta suýt nữa cưỡng bức em rồi đó!”
Lâm Vinh Đường không lên tiếng cũng không giải thích, ỷ vào sức mạnh của đàn ông mà ôm chặt lấy cô.
Đông Mạch thì như phát điên, cô nhéo mặt anh, nhéo cánh tay anh, đẩy anh ra: “Anh đừng chạm vào em, anh phải giải thích rõ ràng với em, vì sao, vì sao anh không ở đây, anh đi đâu? Anh bỏ lại người phụ nữ của mình ở nhà với một tên đàn ông đã say hả?”
Lâm Vinh Đường không thể giải thích, cũng không định giải thích, anh bị Đông Mạch đánh nhưng không hề đánh lại, cứ liều mạng ôm chặt lấy Đông Mạch.