Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh biết, Đông Mạch tính tình thật ra là người thẳng thắn, cô có suy nghĩ ly hôn, thì ý niệm đó sẽ được ghim như cây đinh, một khi không tốt, cô có thể ly hôn anh.
Lâm Vinh Đường không nói gì, lái xe, đi làm trong xã, mấy ngày nay anh thường xuyên đi làm bên ngoài, Đông Mạch không biết anh đi làm, nhưng mà cũng không có hỏi.
***********************
Sắp đến ngày 29 tháng Chạp, Lâm Vinh Huy ở Bắc Kinh và Lâm Vinh Dương ở Lăng Thành đều đưa vợ và con trở về, anh cả Lâm Vinh Huy sinh con gái, năm nay năm tuổi, ăn mặc xinh đẹp, chỉ là Vương Tú Cúc không quá thích cô bé, nói đáng tiếc, là con gái, còn đang có chính sách kế hoạch hóa gia đình*, không thể làm gì, bà động một chút liền mắng chính sách của Chính phủ không tốt, nói nếu như ở quê, đâu ai quản, có thể tiếp tục sinh.
(*chính sách một con của Trung Quốc)
Bà thậm chính có ý định, muốn để cho con trai của Lâm Vinh Dương qua chỗ Lâm Vinh Huy ở, hộ khẩu "Đổi một cái", cứ như vậy cháu trai lớn có thể trở thành người thủ đô, dù sao con cả cũng chỉ có một đứa con gái, không đáng giá có hộ khẩu ở thủ đô.
Khi bà nhắc tới ý định này, Lâm Vinh Huy vừa nghe xong vẻ mặt liền khó coi, cũng không cần nhắc đến người vợ đang ở đó, liền chặn lại.
Sau đó, con dâu lớn Hoắc Chí Thành cũng không biết phải làm sao, quá tức giận, từ đây ăn tết cũng là đi theo Lâm Vinh Huy về thôn, nhưng người ta đối với Vương Tú Cúc vẫn không có chút hảo cảm.
Vương Tú Cúc cũng không dám đắc tội với người con dâu thủ đô này, cho nên người ta ngồi bên cạnh, giọng không tốt, bà cũng chỉ xem như không biết.
Tết năm ngoái, Đông Mạch vừa mới về làm dâu, còn không nhìn ra môn đạo gì, nhưng lần này cô biết, Vương Tú Cúc là một người thích bắt nạt kẻ yếu, mình sớm trở nên kiên định, thì ai có thể bị bà ta trút giận chứ?
Bữa cơm ba mươi tết ở nhà Vương Tú Cúc, giống như một trận pháo địa, một đại gia đình cùng làm sủi cảo, Đông Mạch cùng hai chị dâu ngồi chung trên giường đất, Hoắc Chí Thành mặc dù tên giống đàn ông, cô làm việc cũng gió cuốn sấm rền, là một người có suy nghĩ tân tiến, ở thủ đô làm việc ở công xưởng, cô nghe nói chuyện Đông Mạch không sinh con, nhàn nhạt nói một câu: "Không sinh con thì làm sao, không sinh thì là không sinh, em không biết bây giờ có một kiểu gia đình gọi là đinh khắc*, nghe nói nước ngoài rất thịnh hành chuyện này."
(*DINK, là gia đình hai vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định, nhưng không sinh con.)
Đới Hướng Hồng cũng không có cái suy nghĩ, cũng chỉ cười trừ một tiếng, họ là những người phụ nữ cùng trong một vở kịch, nhưng trong đầu cô cũng chỉ để ý đến Đông Mạch, cũng không thích người mẹ chồng này, nhưng là chút này mà nói, bình thường cũng không sinh hoạt chung một chỗ, cho nên cũng không nói gì được.
Thật ra thì chủ yếu vẫn là mọi người không có lợi ích gì, ba người con trai, một ở thủ đô, một ở Bắc Kinh, hai người trong thành cũng không để ý những chuyện này ở quên, đều gửi tiền về cho mẹ sinh sống, cũng không ai tranh ai, cũng không sống chung một chỗ, tự nhiên cũng không có mâu thuẫn gì lớn.
Dĩ nhiên chủ yếu là vì người mẹ chồng này cũng thật sự khiến người ta chán ghét, hấp dẫn toàn là sự tức giận, cũng khiến những người khác trở nên thù địch.
Nhưng mắt Đông Mạch liền sáng lên, cô bây giờ sinh con khó khăn, nghe lời này, liền giống như nắm được một tia hy vọng: "Phụ nữ không sinh con, cũng không có gì?"
Hoắc Chí Thành: "Đàn ông phụ nữ gì chứ, đều là người, đều giống nhau."
Đông Mạch than: "Đàn ông sức khỏe tốt, làm ruộng tốt, em đuổi không kịp."
Nói cho cùng, cô ở nông thôn, xung quanh chính là không khí nào, trừ phi cô có thể thoát khỏi.
Hoắc Chí Thành: "Sao em lại lấy sức khỏe ra so với việc làm ruộng? Lại không thể so sánh điểm khác?"
Đới Hướng Hồng bên cạnh: "Em ấy nấu ăn ngon!"