Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vinh Đường đương nhiên đồng ý, Đông Mạch chột dạ cũng không nói nhiều, ngược lại càng ân cần đối với Vương Tú Cúc, rót nước cho bà uống.
Vương Tú Cúc nhìn cô như vậy cũng có chút khó hiểu, cô con dâu này bình thường tính tình ương ngạnh, sao hôm nay lại thay đổi? Nhưng bà cũng không quản, cũng không thay đổi, dù sao mấu chốt vẫn là sinh con, làm thế nào cũng được, còn tiếp tục không sinh, bà thực sự không chịu nổi.
Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch như vậy, đương nhiên biết tâm tư của cô, tự cho là mình không thể sinh được con, trong lòng áy náy, cho nên mới hiểu chuyện hiếu thuận như vậy.
Khi tiễn Vương Tú Cúc ra ngoài, anh cười nói: "Mẹ, thân thể Đông Mạch không có vấn đề gì, có thể sinh con, hơn nữa mẹ xem, cô ấy bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện, cũng biết kính trọng hiếu thuận mẹ."
Vương Tú Cúc đối với việc này coi là đương nhiên: "Không phải là chuyện phải làm sao, con dâu chăm sóc mẹ chồng là lẽ đương nhiên."
Trong lúc nói chuyện, Vương Túc Cúc nhìn thấy một vài người đang đi về phía nhà của Thẩm Liệt, bà nhớ ra: "Đúng rồi, nhà Thẩm Liệt nói rằng họ đã lấy được lông dê, muốn người trong thôn giúp xử lý lông dê. nghe nói tiền công dựa theo khối lượng, một ngày có thể kiếm hơn một đồng, bây giờ việc đồng áng cũng không có nhiều, mẹ thấy nhiều phụ nữ cũng đăng ký đi làm, Đông Mạch dù sao cũng không có việc gì, để nó đi nhặt lông dê đi"
Lâm Vinh Đường: "Mũi cô ấy không tốt, không thể ngửi mùi kỳ lạ, con đoán mùi lông dê rất nồng--"
Vương Tú Cúc không đợi Lâm Vinh Đường nói xong liền lớn giọng nói: "Nó là tiểu thư của chủ nhà hay sao vậy, yếu ớt như thế, một ngày có thể kiếm được hơn một tệ, chuyện tốt như vậy, nó sống chết không muốn làm sao? Lâm gia ta nuôi phải tốn kém nuôi nó sao? "
Lâm Vinh Đường: "Việc ngoài ruộng không có nhiều, nhưng cũng đủ a."
Vương Tú Cúc: "Con đi làm ruộng, để Đông Mạch đi kéo lông dê kiếm tiền."
Hai mẹ con đang nói chuyện, Đông Mạch nghe được, cười nói: "Mẹ, con nghe lời mẹ, sẽ đi kéo lông dê kiếm tiền, dùng sức lao động, không thể không kiếm tiền."
Vương Tú Cúc hài lòng: "Được lắm, con làm là tốt."
**************
Lô lông dê mà Thẩm Liệt nói đã được chuyển đến vào chiều tối ngày hôm sau, anh tìm một vài người hàng xóm giúp dỡ xe tải rồi dỡ hàng về nhà anh, tất cả đều là những chiếc túi đan bằng dây gai dầu, bên trong lông dê phồng lên, mang vào nặng trịch, xếp ở trong sân.
Sau khi dỡ hàng, Thẩm Liệt lấy thuốc lá ra, đây là những bao còn sót lại sau đám cưới, hầu hết đều được trả lại cho cửa hàng của người ta, tuy nhiên có một ít đã mở ra không thể trả lại, liền giữ lại, bây giờ Thẩm Liệt vừa vặn chia cho mỗi người một bao, thật khéo.
Người dân nông thôn thường không bỏ tiền để mua thuốc lá, đều là thuốc tự cuốn bằng lá đất, mỗi người cho một hộp, số tiền không nhỏ, ai cũng trân trọng, móc ra một điếu, còn lại dè dặt bỏ vào trong túi quần.
Lúc này cũng có vài người phụ nữ tới xem náo nhiệt, Thẩm Liệt mở ra một cái bao tải, sau khi mở ra thì lông dê bên trong liền ùn ùn chui ra.
Nói là lông dê, nhưng thực tế bên trong còn lẫn rất nhiều mang da, với trứng, phân dê, lá cây….
Thẩm Liệt nắm lấy một nắm, nói với mọi người rằng cái này phải dùng kéo cắt lông dê, sau đó nhặt những thứ bẩn thỉu đi, có một số sót lại không dễ cắt, dùng lược sắt chải lớp lớp trên xuống
Anh nói rõ với mọi người, tất cả những người phụ nữ xung quanh đều thấy rất tốt, tính toán thử, nếu chăm chỉ, có thể kiếm được mấy đồng, bây giờ bọn trẻ đi học, tiền sách vở là bảy tệ một học kỳ, học phí là tám tệ, tổng là mười lăm tệ, vậy kiếm được năm tệ từ Thẩm Liệt, cũng có thể làm được rất nhiều thứ.
Vả lại bây giờ nghề nông nhàn rỗi, phụ nữ chung thôn ở chung một chỗ đơn giản là nói chuyện phiếm dệt len, mùa đông đến rồi, còn có thể tìm chuyện tốt như vậy ở đâu?