Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 22: Sự Tuyệt Vọng Của Đông Mạch. (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đới Hướng Hồng nhìn bóng lưng Lâm Vinh Đường, lo lắng hỏi Đông Mạch: "Vinh Đường nói thế nào? Em thấy ý nó ra sao?"

Mặc dù mới gặp Đông Mạch có mấy lần, nhưng coi như cũng có duyên đi, mọi người đều nói chị em dâu quan hệ không tốt, nhưng có thể do cô ở trong thành, còn Đông Mạch thì ở quê, cô cũng không tham lam những thứ ở quê của mẹ chồng, cho nên hai người cũng hợp tính, cô thật lòng lo lắng cho Đông Mạch.

Nhắc tới vấn đề này, Đông Mạch đôi mắt dâng lên sự cảm kích: "Anh ấy đối với em rất tốt, an ủi em, một chút cũng không có ý trách cứ, anh còn nói nếu như mẹ còn mắng em, anh ấy sẽ giúp em...."

Cũng có thể nói, từ hôm qua đến bây giờ cô đối với Lâm Vinh Đưởng rất bất mãn, nhưng bây giờ đều biến mất hết, cô trong lòng chỉ còn lại sụ cảm động cùng với áy náy.

Đới Hướng Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không thân thiết với mẹ chồng, sau khi kết hôn, một năm gặp mẹ chồng cũng chỉ có hai lần, nhưng cô cũng biết tính cách của mẹ chồng, dù có gì chắc chắn cũng không dừng lại, hôm nay, Lâm Vinh Đường chịu thiệt, vậy cũng giảm được không ít chuyện.

Vì vậy, an ủi Đông Mạch nói: "Vậy thì tốt, dù sao em cũng đừng quá để bụng, mở rộng lòng mới phải, mọi chuyện cứ từ từ, chị biết một người, người ta kết hôn mười năm cũng không có con, kết quả, đột nhiên lại có, một lần hai đứa!"

Dĩ nhiên, đây là trước khi có chính sách kế hoạch hóa gia đình, bây giờ đã bắt đầu thi hành chính sách, không thể sinh hai đứa.

Đông Mạch gật đầu, lại cảm ơn Đới Hướng Hồng, rồi mới tạm biệt cô.

Đông Mạch đi theo Lâm Vinh Đường đến trạm xe buýt, trên đường Lâm Vinh Đường vẫn tiếp tục an ủi Đông Mạch, còn nói mua cho Đông Mạch khoai lang nướng, nhưng mà Đông Mạch bây giờ nào có tâm trạng đó, một chút cũng không muốn.

Lúc chờ xe buýt, vừa hay gặp được Thẩm Liệt, Thẩm Liệt cũng đang chờ, thấy bọn họ liền tới chào hỏi.

Đông Mạch bây giờ không có tâm trạng cùng người khác nói chuyện, chỉ miễn cưỡng cười một cái.

Thẩm Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, vành mắt Đông Mạch có chút đỏ.

Lâm Vinh Đường cũng có chút lúng túng, nhìn về phía Thẩm Liệt cười một tiếng: "Không có gì, vì quần áo, có bộ quần áo, cô ấy muốn tôi mua, tôi nói là lần này đắt quá đừng mua, vì không mua, nên cũng làm loạn với tôi."

Nếu như bình thường, Đông Mạch nhất định sẽ tức giận, khi không lại làm mất mặt cô như thế, nhưng cô cũng không phải là không hiểu chuyện, nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng đó, cũng chỉ để anh muốn nói gì nói.

Nói cho cùng, không hiểu chuyện còn hơn không thể sinh con.

Thẩm Liệt là có chút kinh ngạc, hơi cau mày, không nhịn được nhìn Đông Mạch.

Đông Mạch quay mặt đi chỗ khác, nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Liệt ho khan: "Vậy anh nên mua cho chị dâu, thật sự thì cũng không tốn nhiều tiền."

Lâm Vinh Đường: "Mua cái gì mà mua, quần áo cô ấy cũng đủ mặc!"

Đang nói chuyện, xe buýt đi về chỗ bọn họ cũng đã tới, bọn họ cũng lên xe, xe này cũng không phải đi từ bến, cũng không còn mấy ghế trống, chỉ còn lại hàng ghế cuối cùng, Thẩm Liệt thấy vậy, cũng để cho Đông Mạch ngồi cạnh cửa sổ: "Người dễ say xe, nhìn một chút phong cảnh bên ngoài sẽ dễ chịu hơn."

Đông Mạch gật đầu tỏ ý cảm ơn, im lặng, đi qua chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lâm Vinh Đường ngồi bên cạnh Đông Mạch, Thẩm Liệt ngồi bên cạnh Lâm Vinh Đường, hai người đàn ông nói chuyện với nhau.

Lâm Vinh Đường thuận miệng hỏi Thẩm Liệt về chuyện quen biết được Lộ Khuê Quân, Thẩm Liệt liền nói là lúc trước còn ở trong quân ngũ thì quen biết, người ta giúp anh, coi như là anh lớn của anh, Lâm Vinh Đường tò mò: "Cậu ở trong quân ngũ làm gì thế?"

Lúc nói lời này, anh nhìn vết sẹo trên gương mặt của Thẩm Liệt, rất mờ nhạt, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào, vẫn có thể nhìn thấy, cái này làm cho Lâm Vinh Đường thấy được trên người Thẩm Liệt một loại khí chất xa lạ, một khí chất dũng cảm gì đó, không thuộc về nơi thôn quê lạc hậu của bọn họ, Lâm Vinh Đường cũng không thể nói rõ được.