Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh nhất thời cười: "Cậu làm sao cũng ở đây? Tôi nói hai ngày đây không thấy hình bóng cậu đâu, ra là vào thành."
Khi đang nói chuyện, anh thấy bên cạnh Thẩm Liệt còn có một người, dáng vẻ nhìn cũng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng nỉ dài, nhìn một chút cảm thấy rất có khí chất, cũng có chút kinh ngạc.
Thẩm Liệt liền giới thiệu Lâm Vinh Đường, rồi nói với Lâm Vinh Đường: "Đây là đội trưởng của tôi hồi còn trong quân ngũ, là Lộ Khuê Quân, tôi phải gọi anh ấy là anh lớn."
Lâm Vinh Đường vừa nghe ba chữ Lộ Khuê Quân, nhất thời liền cảm thấy kính nể, anh biết người này.
Ba năm trước, người này tên tuổi truyền khắp nơi ở Lăng Thành, mọi người đều biết, vị này lấy được từ một người Mông Cổ nào đó, kéo về được ba xe tải lông dê, sau đó sửa đổi máy làm vải cũ, dùng hai tháng, làm ba xe hàng lông dê dệt thành len, anh ta bán len đi, một hơi liền kiếm được hơn năm mươi ngàn đồng.
Phải biết đầu năm nay, mỗi gia đình kiếm được hơn mười ngàn đồng, đều phải lên ti vi, chuyện của Lộ Khuê Quân, trong nháy mắt trở nên điên rồ, làm mọi người hâm mộ điên cuồng, cũng muốn học theo Lộ Khuê Quân.
Lâm Vinh Đường chỉ mơ hồ nghe được người ta nhắc đến vị Lộ Khuê Quân trong truyền thuyết này khi còn ở trong quân ngũ, không nghĩ tới Thẩm Liệt lại quen anh ta.
Lộ Khuê Quân như vậy mà lại là một người thích cười, anh vội vàng xoa tay mình, rồi chìa tay ra hướng về phía Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Đường vội vàng bắt tay với anh, cung kính nói: "Rất vui được biết anh, hân hạnh hân hạnh!"
Đây là trước kia anh từng xem ti vi học được, trên ti vi cũng nói như vậy.
Lộ Khuê Quân nhìn về phía Đông Mạch, thấy Đông Mạch sắc mặt không tốt, liền hỏi: "Đây là bị sao thế?"
Thẩm Liệt cũng để ý tới, cau mày hỏi: "Say xe?"
Lâm Vinh Đường có chút ngượng ngùng: "Say xe cũng thật đáng sợ, mới vừa rồi còn ói, bây giờ đã đỡ hơn một chút, tôi đang định ngồi xe buýt đi đến nhà anh hai nghỉ ngơi trước."
Lộ Khuê Quân: "Nhà anh cậu ở đâu?"
Lâm Vinh Đường: "Ngay đường Lịch Thôi bên kia."
Lộ Khuê Quân gật đầu: "Được, chỗ tôi có xe, tôi lái xe đưa hai người đi."
Thẩm Liệt thấy, hơi do dự một chút, nói là: "Anh Lộ, đừng phiền phức, anh không phải mới nói là còn có chuyện sao?"
Lộ Khuê Quân hào sảng cười nói: "Đây là người cậu chơi từ bé đến lớn, đều là anh em, bình thường cậu cũng không phải kiểu người như vậy, bây giờ sao lại khách khí với anh thế?"
Lâm Vinh Đường liền vội vàng nói không cần, Lộ Khuê Quân vẫn khăng khăng, nhiệt tình khó từ chối, Thẩm Liệt cũng chỉ khuyên Lâm Vinh Đường lên xe, cũng mang nửa túi bột ngô kia lên xe, vì vậy Lâm Vinh Đường liền đỡ Đông Mạch lên xe.
Đông Mạch trên người bây giờ mọi thứ đều mơ hồ, cảm thấy người mình cũng mất thăng bằng, nhưng những lời bọn họ vừa mới nói, cô đều nghe được, nhìn ý của Thẩm Liệt, giống như cũng không quá tình nguyện, cô cũng không muốn miễn cưỡng, lại nói: "Được rồi, em bây giờ đỡ nhiều rồi, cũng không muốn làm phiền."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng giọng nói lại uể oải, nhìn một chút cũng thấy yếu ớt.
Thẩm Liệt lạnh lùng nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Lâm Vinh Đường lại khuyên cô: "Em đừng có mà phô trương, lên xe đi, cố gắng đến nhà anh hai thì có thể nghỉ ngơi."
Đông Mạch bất quá phải lên.
Thời đại này, rất ít người có ô tô riêng, những chiếc xe mới, ngồi lên có cảm giác kì lạ, ngồi bên trong nhìn ra ngoài, cảm giác rất tươi mới."
Lâm Vinh Đường đỡ Đông Mạch, liền không nhịn được nhìn bên trong xe, tò mò hỏi Lộ Khuê Quân, Lộ Khuê Quân đều vui vẻ trả lời.
"Cậu ấy cũng biết lái xe, còn là cao thủ, cậu bình thường cứ hỏi cậu ấy là được."
"Cậu ấy" Lộ Khuê Quân nhắc tới ở đây, dĩ nhiên là Thẩm Liệt.
Lâm Vinh Đường ngược lại bất ngờ: "Cậu còn biết lái xe sao, chuyện này tôi không biết!"
Thẩm Liệt cười ột tiếng: "Đây không phải là không có xe sao, không có xe, biết lái cũng có ích lợi gì."
Lộ Khuê Quân cười nói: "Phải, tôi cho cậu chiếc này được không?"