Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này Lâm Vinh Đường cũng nhìn thấy Thẩm Liệt, nhất thời lúng túng, chuyện xấu của nhà mình, cũng không có nói với Thẩm Liệt, không nghĩ tới vừa lúc này lại bị Thẩm Liệt nghe được, khóe miệng cứng đờ cong lên, nói: "Cậu về rồi, thế nào?"
Gương mặt Thẩm Liệt cũng không biểu tình gì: "Làm thủ tục ly hôn."
Lâm Vinh Đường: "Ai, đúng là ly hôn thật rồi, cậu nói xem đây là muốn gì chứ!"
Thẩm Liệt cũng không muốn nói đến chuyện này, anh đưa hai con cá trong tay cho Lâm Vinh Đường: "Vốn là hôm nay muốn mời mọi người đến uống rượu mừng, ai biết ăn chưa xong, hình như các người cơm trưa còn chưa ăn."
Anh dĩ nhiên nghe được tiếng thổi lửa nấu cơm.
Lâm Vinh Đường tự nhiên cũng không nhận: "Đừng, đừng, sao lại thế này, cậu cũng không dễ dàng gì, cái này cũng rất nhiều tiền, cậu nói vậy làm sao có thể được!"
Thẩm Liệt nhưng lại nhét xâu cá cho Lâm Vinh Đường: "Mới vừa rồi tôi cũng đã đi đến các hàng trong xã hỏi rồi, phần lớn người đồng ý hoàn tiền, hoặc là hoàn lại ít tiền, chỉ là không có cách nào hoàn lại được, con cá này chắc chắn không được, mùa hè, để mấy ngày sẽ hư, một mình tôi chắc chắn ăn không nổi, để lãng phí, mấy ngày nay Lâm Vinh Đường cậu vì chuyện của tôi chạy trước chạy sau, cũng tốn không ít sức, cậu cũng đừng từ chối tôi, nhận đi, coi như giúp tôi."
Thẩm Liệt nói đến mức này, Lâm Vinh Đường dĩ nhiên chỉ có thể nhận lấy, sau khi nhận, thở dài: "Cậu định thế nào?"
Thẩm Liệt chỉ cười một tiếng: "Có thể làm gì, cũng chỉ là cưới vợ, cưới vợ là chuyện cả đời, không vội được, bây giờ trước kia thế nào, sau này vẫn sẽ như thế."
Lâm vinh Đường thấy anh không có gì, cũng coi là yên tâm: "Không sao, vợ chồng chúng tôi cũng đỡ lo, tôi thấy còn rất nhiều cô gái, từ từ tìm."
Thẩm Liệt nhưng không nói gì nữa, khách khí đôi câu liền đi.
***********
Lâm Vinh Đường xử lý hai con cá, ruột cá ném cho gà ăn, hai con được đánh vẩy sạch sẽ nằm trong nồi.
Đông Mạch liền bắt đầu làm cá, cắt nhỏ hành lá, băm gừng, ớt cắt thành khoanh, cắt khúc cá cỡ hai ba đốt tay, cho đậu phụ đã làm sẵn hai ngày trước vào nồi, nấu một lúc, lấy ra, trong chảo còn nóng, thêm dầu, cho cá vào, rán cá với lửa lớn, sau đó nhỏ lửa, cuối cùng cùng cho nước nấu từ từ.
Vốn là Đông Mạch chưa ăn cơm trưa nên có chút đói, nhưng bây giờ lại không thấy đói, cứ như vậy ung dung đốt lửa.
Sức khỏe của cô cũng rất ổn định, vừa về làm dâu nửa năm, bụng cũng không có động tĩnh, nói chuyện này với bên nhà mẹ, ý nhà mẹ là, mới nửa năm, đến nổi sao, chị dâu có nói về làm dâu một năm mới có thai, cái này đều không phải là chuyện bình thường sao?
Nhưng là mẹ chồng cô tính tình nóng nảy, cuống cuồng, gấp gáp nói chuyện gì cũng có thể, những lời như gà không đẻ trứng được, Đông Mạch tự nhiên cũng không thích nghe, nhưng người ta cũng không phải nói lần một lần hai.
Cái này làm cho Đông Mạch cảm thấy, mình không giống như một con người, mà chính là một con gà người ta cưới về để đẻ trứng.
Mới nửa năm, mẹ chồng liền nói những lời này, nếu như một năm sau, bụng mình vẫn chưa có gì, không biết còn nói lời nào khó nghe hơn.
Lúc này Lâm Vinh Đường đi vào, liền đứng bên cạnh Đông Mạnh, cẩn thận quan sát Đông Mạch.
Mùa hè vốn rất nóng, trong phòng bếp đốt lửa, ánh lửa nóng làm làn da trắng như tuyết của Đông Mạch đỏ ửng, những giọt mồ hôi giống như một lớp kem mỏng nhẹ và ẩm mịn trên da vậy, vừa mịn màng, lại bóng bẩy, làm cho người ta nhìn vào muốn cắn một cái.
Lâm Vinh Đường dĩ nhiên là biết mẹ mình không hài lòng với con dâu.
Mẹ anh lúc đầu nhìn trúng là người do anh hai anh giới thiệu, cô gái kia cha là thợ mộc, gia cảnh không tệ, cũng có rất nhiều của hồi môn, mấu chốt chính là ở thôn mẹ của Vương Tú Cúc, Vương Tú Cúc thích.
Nhưng là Lâm Vinh Đường lại nhìn trúng Đông Mạch, anh sớm đã chỉ thích Đông Mạch.
Đông Mạch lúc đó đang học cấp hai, anh có một lần lái xe đạp đi ngang qua, liền thấy Đông Mạch mang cặp đi trên đường, lúc đó anh cảm thấy, cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, sau này muốn cưới vợ, phải cưới người như vậy.