Thập niên 80: Mỹ Nhân Ngọt Ngào

Chương 7: Anh đã yêu cô hơn hai mươi năm. (4)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh trầm ổn tuấn mỹ, công thành danh toại, không còn là thiếu niên ngây ngô như trước kia nữa, nhưng với sự hấp dẫn của sự thành công thành thục và nam tính như thế này, đủ khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải mê đắm.

Anh như vậy, có cái gì mà không đạt được chứ?

Vì thế cô thở dài: “Đương nhiên là anh không giống tôi rồi, anh công thành danh toại, oanh oanh liệt liệt, làm điều mình muốn, không hề sống uổng phí cuộc đời này của mình.”

Sau khi cô nói xong câu này, thật lâu sau đó Tiêu Thắng Thiên không nói gì nữa, trong khoang là sự im lặng khiến người ta hít thở không xong, im lặng đến mức có thể nghe được rõ ràng âm thanh ầm ầm của máy bay.

“Cô có biết rằng tôi kinh doanh như thế này, ban đầu là để làm gì không?” Anh mở miệng nói, giọng nói thấp đến nỗi khàn khàn.

“... Vì ước mơ của anh?” Đương nhiên là Cố Thanh Khê không biết, cho nên Cố Thanh Khê chỉ có thể đoán.

“Năm đó tôi nghèo như vậy, nghèo đến nỗi không thể tìm được vợ, đến nỗi cũng chả dám đi xem mắt, vận may của tôi đời này không hề tốt chút nào.” Anh nói.

“Đó, đó đều là chuyện của quá khứ, bây giờ chẳng phải anh đã có thể tìm tùy ý mà?” Cố Thanh Khê muốn an ủi anh, nhưng khi nói ra, lại cảm thấy dường như không khéo léo lắm, cũng không hề có ý nghĩa, nhưng mà ngoại trừ nói như vậy, Cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào.

Dù sao cô cũng chẳng hiểu gì về thế giới của anh.

Nhưng mà Tiêu Thắng Thiên lại nhìn cô chằm chằm, lại đột nhiên hỏi: “Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cô nói xem còn có cơ hội chứ?”

Cố Thanh Khê vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên! Tuy rằng anh không còn trẻ, nhưng thật ra tuổi này của anh đối với đàn ông mà nói là vừa đúng lúc, anh đã công thành danh toại, trông cũng không già chút nào, anh hoàn toàn có thể tìm những cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi mà!”

Chỉ cần anh muốn, vẫy tay một cái, cô gái nào chả nhào đến.

Tiêu Thắng Thiên nghe được lời này, chỉ cười thành tiếng một cách trào phúng, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Thanh Khê cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cảm thấy chắc bản thân đã nói sai gì rồi, nhưng mà rốt cuộc hồi nãy cô đã nói sai điều gì, cô lại không biết rõ

Cuối cùng đành phải đặt hai tay ở trên đầu gối, im lặng mà nghe những tiếng ồn do máy bay phát ra.

Lúc máy bay hạ cánh xuống thủ đô, Cố Thanh Khê cảm thấy có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Tiêu Thắng Thiên nhận ra, vô cùng săn sóc mà đỡ lấy cánh tay của cô.

Xuống máy bay, đi đến sảnh lớn khiến người ta phải cảm thấy hoa mắt, lúc ban đầu Cố Thanh Khê không quá thích ứng được, nhưng mà cánh tay của anh vô cùng mạnh mẽ, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất an tâm, cô nhìn anh một cái đầy biết ơn: “Cảm ơn.”

Tiêu Thắng Thiên không nhìn cô, bình thản nói: “Không có gì.”

Rất nhanh đã có một đám người bước đến đây, tất cả đều mặc tây trang giày da, tới đón Tiêu Thắng Thiên.

Khi bọn hắn nhìn thấy Cố Thanh Khê đang đứng bên cạnh Tiêu Thắng Thiên, hiển nhiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, tuy trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Cố Thanh Khê vẫn có thể cảm giác được, sự tồn tại của bản thân có chút đột ngột và hơi xấu hổ.

Cô lập tức nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay của Tiêu Thắng Thiên.

Cánh tay của Tiêu Thắng Thiên không còn người nắm, nhìn cô một cái, không nói gì.

Lúc sau trong sự bao vây của đám người, họ ra sân bay, bên ngoài là một hàng siêu xe vô cùng ngay ngắn, tất cả đều được dùng để đón Tiêu Thắng Thiên, ở phía xa còn có phóng viên muốn phỏng vấn anh, hình như muốn phỏng vấn về cái nhìn của anh đối với diễn đàn kinh tế quốc tế.

Cố Thanh Khê nhìn thấy cảnh này này, cảm thấy dù mình đang ở đây, nhưng mọi chuyện đều vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.

Đây là thế giới ở trong TV, không phải là thế giới thuộc về cô.