Đã 2 tuần kể từ khi Lãnh Thần Phong chứng kiến Tống Bạch động chạm Lục Ái Như.
Thực sự, anh không biết phải phản ứng như thế nào cho hợp lý.
Anh vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng, Lục Ái Như là vợ, à, bây giờ chính là vợ cũ, của anh, và anh chỉ làm đúng trách nghiệm của mình. Những hành động quan tâm chăm sóc của anh chỉ như một con mèo, bình thường, quan tâm đến chủ nhân của nó mà thôi.
Nói thật, trên đời không còn ai tốt như anh cả. Người khác chia tay thôi, chưa nói là li hôn thì đã cạch mặt nhau từ lâu, còn anh thậm chí còn có thể làm bạn với vợ cũ.
Còn về cái chuyện của thằng khốn Tống Bạch đó thực sự anh không quan tâm, mặc kệ hắn, anh và Lục Ái Như giờ chỉ là quan hệ bạn bè.
__ Vừa nghĩ, Lãnh Thần Phong vừa nghiến răng, thằng khốn, hôm đó hắn ôm hôn Lục Ái Như của anh ! Vừa nghĩ đến việc đó, bộ móng sắc nhọn của anh cào lên chiếc gối đang bị đè bẹp một cách chật vật.
Chợt nhận ra anh đã phản ứng quá khích, Lãnh Thần Phong chợ rụt tay, xoa xoa vào cái. Vừa nghĩ, anh cười nhếch, ghen ăn tức ở ư ? Chắc chắn không có chuyện đó ! Chỉ là anh quá bất bình, bất bình thôi.
Anh chính là con người của công lý, không bao giờ cho ai động chạm vào phụ nữ, chính là như thế. Làm gì có chuyện anh nảy sinh tình cảm với cô chứ. Anh là ai, chính là Lãnh Thần Phong, là một người đàn ông độc thân hoàng kim, làm gì có chuyện anh bỏ cả một khu rừng vì duy nhất một cây.
Bỏ hả, không bao giờ, bỏ làm sao--
Bỏ thì bỏ được, nhưng mà--
Được, anh bỏ một khu rừng vì một cái cây.
Ừ thì anh đã sai. Phải thừa nhận rằng anh có, có chút, chỉ là thích, thích cô thôi nhé. Lục Ái Như là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tài giỏi, khéo léo, thậm chí từ khi ngay biến thành mèo, Lãnh Thần Phong đã có tình cảm với cô rồi.
Mèo nghĩ thầm : Đúng là lão bà của tôi, phương diện nào cũng ưu tú bậc nhất
Khịt khịt mũi, Lãnh Thần Phong cảm thấy rất khó chịu trong người, liền nằm xuống cạnh Lục Ái Như, xoay một vòng. Chẳng mấy chốc cả hai đã chìm vào giấc ngủ.
- - - - - - - - - - - -
Đôi lời của tác giả : Tớ hay bị suy nghĩ viển vông ý, bây giờ còn đang tập edit nữa, chẳng còn thời gian đâu mà viết truyện nữa.