Con mèo nằm trên tay cô sững người.
Sao cô ấy có thể nói như thế chứ, rõ ràng là cô ấy yêu mình mà.
Lúc nào cũng chờ mình về ăn cơm, say rượu thì lo lắng cho mình, mỗi ngày nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng đó, không phải yêu thì là gì ?
Sao cô có thể nói những lời tuyệt tình như thế ?
Ánh mắt cử chỉ nhẹ nhàng yêu chiều không lừa được ai, sao lại không yêu ?
Mà kể cả nếu không yêu anh thì sao lại phải giả vờ rồi chuốc bực tức vào người như thế, cô có thể bỏ anh đi một mình rồi làm gì thì làm mà, tại sao lại mất công chăm sóc cưng chiều anh để nhận lại được cái nịt ?
Anh không muốn nói là anh buồn vì cô không thích anh đâu, nhưng anh đang rất bực tức, tại sao lại nhặt anh lên rồi ném anh xuống như thế ?
Anh cũng biết buồn, biết tủi thân đấy !
Sao lại có thể chấp nhận một người lừa dối mình được, hơn nữa bây giờ anh lại còn là một con mèo, có làm gì được đâu ?
Lục Ái Như, cô đúng là tra nữ !
Tôi ban đầu còn có lòng yêu thích cô, còn cô thì sao ? Một mực giả vờ yêu tôi cuối cùng lại lật mặt nói tôi tra nam.
Ha, anh thấy thương thay cho số phận con mèo của mình.
Lục Ái Như thấy mèo trong tay mình cào cào loạn lên, bắt đầu vuốt ve cổ và tai anh.
"Bảo bối, chị đặt tên em là gì đây nhỉ ?"
Hứ, cô cứ kệ tôi, tôi tên gì cô không cần quan tâm !
Cô cứ đi đi, không cần lo lắng cho tôi làm gì, đằng nào cũng có yêu tôi đâu.
Lục Ái Như thấy mèo con có vẻ dỗi thì yêu chiều vuốt ve, nói :
"Haha, cứ gọi là bảo bối đi. Thế bảo bối có muốn tham quan một vòng nhà không nào ?"
Mèo hơi đỏ mặt.
Cô dịu dàng với anh quá. Anh chưa nhìn thấy cô dịu dàng thế này bao giờ, chỉ duy nhất có một lần cả hai còn ở chung, nhưng không khí rất ngượng ngịu.
Còn bây giờ anh thấy mình như một tiểu bạch kiểm nói chuyện với phú bà vậy.
Nói rồi Lục Ái Như ôm mèo trên tay, đứng dậy, rồi mở cửa phòng, còn không quên dặn thư ký để công việc đến ngày mai.
- - - - - - - - - -
Lục Ái Như dành cả buổi chiều cho mèo đi khắp nơi trong biệt thự, ngắm hồ cá, trang viên.
Lãnh Thần Mèo hiện giờ đang nằm trong vòng tay ấm áp của Lục Ái Như, thoả mãn khẽ gừ gừ.
Nhưng phải nghĩ lại những gì anh đã trải qua, đều thật là phi lý.
Người vợ mà anh cho là bình hoa di động phiền phức, chân yếu tay mềm, chẳng được cái tích sự gì, ... lại là tổng tài của CK, lên Vogue, Forbes rầm rộ, kiếm tiền như nước, sở hữu biệt thự trăm triệu đô.
Hơn nữa anh lại là một con mèo, và cô là chủ của anh !
Nghĩ mãi nhưng cuối cùng chả ra giải pháp, anh quay đầu nhìn về phía Lục Ái Như.
Cô ôm anh nằm trên giường, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên mặt cô.
Lãnh Thần Phong thấy mình thật ngu ngốc, tại sao anh có thể bỏ qua một đại mỹ nhân như cô nhỉ ? Vừa xinh đẹp lại còn biết kiếm tiền, nếu như anh chịu tìm hiểu cô thêm một chút thì bây giờ có lẽ cả hai đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Còn bây giờ, anh chỉ là một con mèo chẳng có giá trị gì, còn cô thì cũng sẽ chuẩn bị li hôn với anh.
Anh thật ngu !
Anh rúc vào vòng tay của cô, khẽ nhắm mắt lại rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Lãnh Thần Phong có lẽ ngu thật, bởi vì anh không nhận ra, anh cũng đã yêu người con gái này rất lâu về trước, lâu đến nỗi anh chỉ cần thấy một hình bóng của cô xuất hiện đâu đay, anh sẽ ngay lập tức lưu lại, như một kỷ niệm cất giữ cho riêng mình.