“Sao lại có người chứ?” Trịnh Cẩn Dư tiếp tục giả vờ không biết gì: “Ài, mười mù chín điếc, sao tôi không nghe thấy anh nói gì vậy nhỉ?”
“Hôm nay mũi lại còn không tốt, là người tôi quen sao?”
Lúc này tay cô chỉ còn cách mặt Lục Tư Sâm chưa đến một tấc, thấy sắp sửa sờ vào mặt đối phương.
Đầu Lục Tư Sâm vẫn không hề động, vẫn ngồi đó vững như Thái Sơn.
Trịnh Cẩn Dư thầm mắng, hôm nay cái tên Lục Tư Sâm này không cho mình qua chẳng lẽ là vì hai ngày trước mình lợi dụng anh ta sao?
Có cần phải nhỏ mọn đến mức cản đường đi của cô vậy không chứ?
Lục Tư Sâm cũng khó hiểu, sao gần đây hay gặp cái cô gái mù mắt không thấy gì nhưng lại lắm mưu nhiều kế này chứ.
Lúc này ngón tay cô gái đã gần ngay trước mắt, nếu cô gái thật sự ‘vô tình’ đυ.ng vào anh thì chắc chắn cô đang giả mù.
Suy nghĩ cô có thể nhìn thấy từ sau ngày gặp mặt ở nhà họ Lê chưa từng biến mất trong đầu anh.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gầy gò, mặt mày như họa, ánh mắt sâu thẳm như giếng trong bóng đêm, giờ phút này cứ lẳng lặng nhìn cô.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy nếu bây giờ cô can đảm chạm vào mặt anh thì một giây sau sẽ khiến anh đâm thủng một lỗ.
Nhưng da thịt người đàn ông thật đẹp, không biết sờ vào sẽ có cảm giác thế nào?
Trong giây phút cuối cùng ấy, Trịnh Cẩn Dư bỗng thu tay về, cô nhìn Lục Tư Sâm, dường như cuối cùng cũng nhận ra đối phương, nghi ngờ nói: “Lục thiếu?”
Lục Tư Sâm lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng rằng cô Trịnh không nhận ra tôi cơ chứ.”
“Sao có thể chứ? ” Trịnh Cẩn Dư giả vờ: “Hắt xì – – ”
“Tôi thực sự bị cảm, mũi không được tốt lắm. Nếu không phải khí thế của anh như đêm tối trước khi có sóng thần thì có lẽ tôi cũng không nhận ra.”
Cô không đợi Lục Tư Sâm nói chuyện, chỉ muốn lập tức bỏ trốn: “À, Lục thiếu, tôi còn có việc, hôm khác nói chuyện nhé.”
Cô nói xong liền định chạy, Lục Tư Sâm này quá khủng bố, đối mặt với anh ta thì thà đi gặp đối tượng xem mắt còn hơn.
Đối tượng xem mắt?
Trịnh Cẩn Dư lại do dự.
Nói cũng lạ, hình như Lục Tư Sâm nhìn thấy cô do dự, ngay lúc cô muốn nhấc chân liền ôm lấy cây gậy của cô.
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Lục Tư Sâm rảnh vậy sao?
Đầu óc cô đang quay một cách thần tốc, so với việc cứ đi xem mắt mãi không thôi hay là…
“Lục thiếu.” Cô lùi về sau một bước, lại đứng trước mặt Lục Tư Sâm, nói: “Có phải bây giờ anh đang rất rảnh rỗi hay không?”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “Hay là chúng ta tùy tiện tìm một chỗ, nói chuyện hợp tác?”
“Hợp tác?” Lục Tư Sâm rất buồn cười nhìn cô: “Với cô?”
Xem thường người khác như vậy, Trịnh Cẩn Dư nói: “Ánh mắt kia của anh… À không phải, giọng điệu kia của anh là sao?”
“Anh xem thường ai hả?”
“Sao tôi lại không được chứ hả?”
Lục Tư Sâm nhìn dáng vẻ xù lông của cô giống như một con sư tử nhỏ tức giận, tâm trạng vui vẻ đáp: “Được thôi.”
Đúng lúc ven đường có một quán cà phê, Lục Tư Sâm di chuyển xe lăn, nói: “Đi theo tôi.”
Hai người nhanh chóng đi vào quán cà phê, ngồi đối diện nhau.
“Gọi giúp tôi một ly nhiều đường, nhiều sữa.” Trịnh Cẩn Dư không nhìn thực đơn, dù gì bây giờ cô cũng là ‘người mù’ không nhìn thấy gì cả.
Lục Tư Sâm nhanh chóng chọn món, khẩu vị của anh hoàn toàn ngược lại với Trịnh Cẩn Dư, ít đường ít sữa.
Sau khi gọi cà phê xong, Trịnh Cẩn Dư nhận được điện thoại của người nhà họ Tôn.
Là bà nội Tôn gọi cho cô, sợ cô nghe không rõ, giọng nói to đến mức điếc lỗ tai: “Cẩn Dư, rốt cuộc cháu đi đâu? Người ta ở đó chờ cháu hơn nửa ngày rồi mà vẫn không thấy cháu.”
Biết ngay là họ biết chuyện cô cho leo cây, bình thường có bao giờ thấy người nhà họ Tôn quan tâm cô như vậy.
“Bà nội, cháu vừa ra ngoài dạo một vòng, bà bảo anh ta về trước đi.”
“Như vậy sao được!” Bà nội Tôn rất không vui: “Không dễ gì bà mới thuyết phục được người ta đi xem mắt, nếu cháu không gặp thì mặt mũi bà để ở đâu đây?”
Bà ta tức giận, nói tiếp: “Cháu không nhìn lại xem điều kiện cháu thế nào. Bà mà không gấp gáp thì chẳng biết cháu có được gả…”
“Bà nội. ” Thời khắc xấu hổ như vậy, Trịnh Cẩn Dư vội vàng cắt ngang: “Chuyện đối tượng kết hôn không cần bà quan tâm, tự cháu tìm là được rồi.”
Nói xong cô không đợi đối phương phản ứng đã nhanh nhẹn cúp máy.
Ha ha, cô cười cười nói với Lục Tư Sâm: “Bà nội tôi lớn tuổi rồi nên hay lải nhải lắm!”
Lục Tư Sâm cũng không để ý đến thái độ của đối phương, chỉ cảm thấy hứng thú với trọng điểm: “Lại xem mắt?”
“À… ” Trịnh Cẩn Dư thật sự cảm thấy việc xem mắt của mình hơi thường xuyên nên cô phải nhanh chóng thay đổi cục diện này.
Nhưng phải nói thế nào với Lục Tư Sâm?
Cà phê nhanh chóng được đưa lên, Lục Tư Sâm nhấp một ngụm, nhìn sắc mặt phong phú của Trịnh Cẩn Dư, không biết cô đang suy nghĩ gì, hỏi một cách chế nhạo: “Tìm được đối tượng kết hôn rồi à?”
“Ngược lại tôi rất tò mò là người đàn ông thế nào?”
Lần đầu tiên xem mắt suýt bị người ta bỏ thuốc, đưa người ta vào đồn cảnh sát, đối phương lại còn đòi mấy trăm ngàn tệ tiền đồ ăn.
Lần thứ hai lại càng gà bay chó sủa, dù sao lần đó cũng không phải chuyện hiển hách gì.
Trịnh Cẩn Dư biết Lục Tư Sâm đang cười nhạo cô.
Không phải là đàn ông thôi sao? Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý chút nào, cô hơi do dự, dùng ánh mắt không tiêu cự nhìn Lục Tư Sâm: “Không phải đang ngồi ở đây sao?”
“Ngồi ở đây?” Lục Tư Sâm nhìn xung quanh, sau khi hiểu ý đối phương muốn nói mình suýt chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra: “Cô nói tôi?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu, bỗng ghé sát vào Lục Tư Sâm,, hỏi một cách sâu xa: “Anh thấy dự án hợp tác này thế nào?”
Cô gái thực sự nói đùa, Lục Tư Sâm nhìn vào mắt cô, muốn cố gắng tìm kiếm gì đó trong mắt cô.
Nhưng lại nhanh chóng khiến anh thất vọng rồi, anh lớn như vậy rồi, dù là thương trường lừa gạt lẫn nhau hay cuộc sống bình thường, Lục Tư Sâm anh đọc được suy nghĩ vô số người, không ai là anh không nhìn thấu được.
Nhưng hôm nay Trịnh Cẩn Dư lại là ngoại lệ của anh.
Rất thú vị.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn xe lăn, ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, khớp xương cân đối, cuối cùng anh nhẹ nhàng gõ vào một cái nút trên tay vịn.
Anh không hề để ý nói: “Nếu hợp tác thì lợi nhuận thế nào?”
“Lợi, lợi nhuận?” Trịnh Cẩn Dư không ngờ Lục Tư Sâm sẽ nhắc đến lợi nhuận.
Anh đã có tiền như vậy, sau ba tháng đứng dậy, cả tập đoàn Lục Thị đều là của anh ta, trở thành người giàu có nhất trong nước, đứng thứ hạng cao trong danh sách những người nổi tiếng thế giới, vậy mà còn nói chuyện lợi nhuận với cô?
Lục Tư Sâm chậm rãi nhấp ngụm cà phê: “Chẳng lẽ cô Trịnh cho rằng tôi thích cô sao?”
“Thích đến mức dưới tình huống không có bất cứ lợi nhuận gì mà vẫn đề cập đến chuyện kết hôn?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Lục Tư Sâm nghe không thấy cô đáp lại, lại hỏi: “Chẳng lẽ cô Trịnh thích Lục Tư Sâm tôi?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Ai thèm thích cái tên đại lão giả dối xấu xa nhanh hiểm, có thù tất báo, không ác không làm này chứ?
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy chắc chắn mình bị đứt mạch máu não nên mới nghĩ đến việc hợp tác với Lục Tư Sâm.
Cô chẳng có điều kiện gì, lấy cái gì hợp tác với người ta chứ?
Chân người ta là giả vờ, còn việc mình mù mắt trong mắt người ta lại là thật.
Nhưng ngoại trừ anh ta, muốn bên tai thanh tịnh thì tạm thời không thấy ai khác.
Hơn nữa trong lòng cô vãn có một tính toán, là lúc trước người nhà họ Tôn dọn sang đây ở là trên danh nghĩa chăm sóc nguyên chủ, nếu cô kết hôn rồi thì sao người nhà họ Tôn có thể không biết xấu hổ mà ở lại chứ?
Đuổi thẳng đi thì cũng được nhưng cô không muốn nguyên chủ mang danh bất hiếu với trưởng bối, vong ân phụ nghĩa, qua sông dẹp cầu.
Nguyên chủ vốn đã đáng thương lại còn phải mang danh xấu thì chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.
Dù sao bây giờ mặt mũi người nhà họ Tôn vẫn chưa bị vạch trần hoàn toàn nên mọi người vẫn chưa biết họ là loại người gì.
Cô nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người nhà họ Tôn, khiến họ như chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh.
“Ha ha…” Đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lục Tư Sâm, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ ửng, cô cười ha ha để che dấu sự lúng túng của mình.
“Nếu tôi nói tôi thích anh thì anh có tin không?” Trịnh Cẩn Dư bất chấp mọi thứ nói.
Lục Tư Sâm nhíu mày hỏi lại: “Cô nói xem?”
Thái độ gì vậy, cô cũng có lúc nóng nảy nha.
Trịnh Cẩn Dư không muốn nói chuyện với anh nữa: “Nếu Lục thiếu cảm thấy hợp tác với tôi khiến anh chịu thiệt thì thôi vậy.” Cô nói xong liền mò mẫm gậy của mình, nói: “Có thời gian gặp…”
“Chờ một chút!” Trịnh Cẩn Dư còn chưa đυ.ng vào gậy của mình thì cổ tay đã bị người kia nắm lấy.
Giọng Lục Tư Sâm cũng lập tức truyền đến: “Tôi có thể xem xét.”
Trịnh Cẩn Dư vui vẻ trong lòng, lại ngồi trở về: “Lục thiếu, tôi đã nói với anh rồi. tuy giả vờ bên nhau nhưng tôi cam đoan cuộc sống sau này của anh sẽ không cô đơn, chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ, thế nào?”
Trong một vụ hỏa hoạn lớn năm anh tám tuổi, người mẹ kế anh vẫn xem như mẹ ruột đã vứt bỏ anh trong đám cháy, mặc anh tự sinh tự diệt.
Trong ánh lửa, anh trơ mắt nhìn mẹ kế đi lướt qua mình chỉ mang theo em trai đi.
Từ đó về sau, cuộc sống của anh đã không còn màu sắc gì nữa.
Nụ cười đáng yêu, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống của cô gái trước mắt thực sự không dễ khiến người ta nghĩ đến cô đơn.
Một cuộc xem mắt cũng có thể làm người ta phải vào cục cảnh sát, cô cũng là cô gái duy nhất.
Muốn không muôn màu muôn vẻ cũng khó!
“Nói cụ thể về phương án hợp tác của cô đi, và hai chúng ta có thể làm đến bước nào?”
Trịnh Cẩn Dư không hiểu ý anh, hỏi: “Cái gì mà… Làm đến bước nào?”
Khóe miệng Lục Tư Sâm cười xấu xa, nhíu mày nói: “Nắm tay, hôn môi, hay là bao gồm cả… Lên giường?”
“Lục Tư Sâm – -” Trịnh Cẩn Dư thẹn quá thành giận quát lên, gì mà nắm tay, hôn môi, lên giường?
Ai muốn lên giường với anh chứ?
Ngay cả bạn trai cô còn chưa từng có, lên giường cái nỗi gì?