Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 9

Đôi mắt sâu của Lục Tư Sâm u ám, không rõ ý tứ, lẳng lặng nhìn chăm chú cô gái nói dối mà không chớp mắt lấy một cái trước mặt.

Ba chữ “cũng tạm được” đúng là anh đã nói, nhưng mà tại sao lại biến thành sự so sánh quần áo của hai cô gái?

Hơn nữa rõ ràng là cô nhắc tới váy sen bồng trước, bây giờ ý trong lời của cô lại thành anh chủ động nhắc tới rồi.

Anh thật sự nhàm chán như thế à?

Nhàm chán tới nỗi đi thảo luận váy của một người phụ nữ?

Lục Tư Sâm không ngờ mình bỗng nhiên biến thành tiêu điểm của mọi người, lửa lan đến trên người mình.

Trịnh Cẩn Dư vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi lên mặt anh, trong ánh mắt của tất cả đều là sự soi mói và vẻ cười nhạo xem trò hay.

Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, thái tử gia của tập đoàn Lục thị, biệt hiệu là Diêm Vương mặt lạnh, nói một không hai, toàn bộ thành phố Ly gần như không có ai dám nhìn thẳng vào mắt anh, huống chi là loại ánh mắt thế này.

Nhưng mà từ khi anh xảy ra tai nạn xe cộ mấy tháng trước, tình thế liền thay đổi.

Cho dù trước kia là con hổ ăn thịt người, gãy hai cái chân rồi biến luôn thành thú hoang không có răng cũng chẳng có lực uy hϊếp gì.

Rất nhanh ánh mắt của một vài người biến thành thương xót, thậm chí còn có đồng cảm.

“Lục thiếu nhà người ta sao có thể nói chuyện này với cô được?” Tôn Cẩn Tình nhìn Lục Tư Sâm yên lặng không nói, cười lạnh bảo: “Trịnh cẩn Dư, cho dù mắt cô không nhìn thấy cũng không thể tùy tiện làm loại chuyện này được. Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”

Sắc mặt Trịnh Cẩn Dư không thay đổi, chỉ nhìn về phía Tôn Cẩn Tình, nhưng lại nói với Lục Tư Sâm: “Lục thiếu nhà người ta còn chưa mở miệng, chị gấp gáp cái gì?”

Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều đặt trên người Lục Tư Sâm, mong chờ câu trả lời của anh.

Bao gồm của Trịnh Cẩn Dư trong đó.

Lục Tư Sâm im lặng mấy giây rồi gật đầu nói: “Không sai, tôi đã nói với cô ấy, không sai.”

Trịnh Cẩn Dư buồn cười nói: “Nghe thấy chưa? Là Lục thiếu nói với tôi, chị còn có gì muốn nói không?”

Tôn Cẩn Tình không ngờ Lục Tư Sâm luôn luôn lạnh lùng vô tình sẽ đứng chung thuyền với Trịnh Cẩn Dư.

Bây giờ cứ ai giúp Trịnh Cẩn Dư sẽ chính là kẻ địch của Tôn Cẩn Tình cô ta.

Nhưng mà đối phương là Lục Tư Sâm, trong lòng cô vẫn phải suy tính.

Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Lục, người như vậy tất nhiên ai cũng muốn quỳ lạy sùng bái.

Nhưng bây giờ anh tàn phế hai chân, còn thiếu nước cắt cụt, nghe người ta nói rằng không đứng lên nổi nữa, tập đoàn Lục thị đã rơi vào tay bà Lục, bây giờ thân phận anh không có, địa vị cũng không nốt.

Hôm nay có đắc tội anh cũng chẳng sợ, cùng lắm thì sau này nghĩ cách liên lạc với người của bà Lục, cũng không tin anh có ngày làm phản được!

Trong lòng Tôn Cẩn Tình lạch cạch tính toán, vẻ mặt rất nhanh biến thành giễu cợt: “Lục thiếu, tôi không biết tại sao cậu phải giúp con nhóc này, nhưng mà lời nói của một người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài như cậu cũng có quyền quyết định?”

Cô ta thốt ra những lời này xong, vẻ mặt Lục Tư Sâm lập tức thay đổi.

Nhưng bây giờ anh đúng là một tên liệt, còn là một tên liệt cử động không tiện, chỉ có thành thật chịu đựng như thế mới là tính cách anh thiết lập bây giờ.

Ngàn vạn lần không thể để nghĩa khí nắm quyền, hủy bỏ nửa đường trước khi giành lại những gì thuộc về mình từ trong tay mẹ kế.

Cho nên anh nhịn một chút, trừ ánh mắt trở nên ngày càng ác liệt thì giọng nói vẫn ung dung: “Vậy cô nghĩ thế nào?”

Không ngờ Lục Tư Sâm sẽ dễ dàng bỏ qua, Trịnh Cẩn Dư nhìn cô ta nhíu mày một cái.

Tôn Cẩn Tình sỉ nhục anh trước mặt sự nghi ngờ của tất cả mọi người, sao dáng vẻ lại chẳng có chút tức giận nào?

Cô suy nghĩ một hồi liền hiểu, Lục Tư Sâm đang bán thảm.

Có thể nhịn được những điều người bình thường không nhịn được mới chính là phong độ của một đại tướng!

Chậc chậc chậc, đại lão chính là đại lão, dưới tình huống như thế này cũng có thể nhịn được.

Nhưng mà đại lão có thể nhịn, cô lại không nhịn được. Ngay sau đó cô nói với Tôn Cẩn Tình: “Tôn Cẩn Tình, đừng tưởng rằng tôi không biết chị đang có ý gì, rõ ràng chính là chị không có liêm sỉ, muốn dùng loại chuyện này để nổi tiếng, bây giờ lại vu oan cho tôi…”

Cô dừng một chút, nhất định phải để Lục Tư Sâm vướng vào.

Cho dù bây giờ cô không thể làm gì Tôn Cẩn Tình, nhưng mà tới ba tháng sau, Lục Tư Sâm đứng lên, chỉ bằng tính cách có thù tất báo của anh cũng không tha cho Tôn Cẩn Tình.

“Chị có vu oan cho tôi cũng không sao hết, nhưng mà sao chị có thể nói như vậy với Lục thiếu?”

“Đánh người đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm, người nhà chị không dạy chị à?”

“Bắt đầu từ hôm nay, chị bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh gia chúng tôi không chứa nổi loại người như chị!”

Nhà bọn họ ở là nhà bà ngoại, người nhà họ Tôn cũng chỉ là ở nhờ.

Nếu không phải dáng vẻ ngoài mặt của người nhà họ Tôn luôn một bộ khách sáo với nguyên chủ, bây giờ mỗi một người của nhà họ Tôn cô đều muốn đuổi ra ngoài.

Bây giờ chỉ đuổi Tôn Cẩn Tình ra ngoài đã là nể mặt lắm rồi.

“Gì cơ?” Tôn Cẩn Tình không dám tin nhìn Trịnh Cẩn Dư, lại con mù luôn luôn ngoan ngoãn biết điều, rắm cũng không dám đánh ra lại muốn đuổi cô ta ra ngoài?

“Cô tính kế tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đuổi tôi ra ngoài?”

Cô ta bỗng nhiên như nổi điên mà đánh về phía Trịnh Cẩn Dư: “Hôm nay tôi phải thay bác cả và bác gái dạy dỗ cô một phen mới được!”

Lúc nãy khi Tôn Cẩn Tình tới tìm Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ liền ra lệnh kêu quản gia kéo cô ta ra ngoài, nhưng mà bị Lê Mặc Dương cản lại.

Gương mặt Triệu Lỵ Lỵ cương trực, đôi môi đỏ mọng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh với bầu không khí tối nay, căm tức nhìn Lê Mặc Dương: “Anh làm gì đó?’

“Nếu hôm nay bạn tôi bị bắt nạt ở chỗ của anh, có tin tôi phá hủy cả nhà anh không?”

Lê Mặc Dương cũng là một phú tam đại, bình thường quen tung hoành ngang dọc, không cần biết đó là ai.

Nhưng mà chỉ không dám ho he với Triệu Lỵ Lỵ, bị người ta uy hϊếp như thế cũng không giận, kéo cánh tay cô ấy, giương mắt nhìn về phía Lục Tư Sâm: “Em gấp cái gì chứ, anh em của anh vẫn còn ở đó sao có thể để cô ấy bị thiệt thòi được?”

“Ai?” Triệu Lỵ Lỵ hỏi xong mới nhớ ra vừa rồi cô ấy còn nhờ người ta để ý Trịnh Cẩn Dư.

Nhưng mà cô ấy vẫn lo lắng: “Tôn Cẩn Tình trông như người điên ấy, người anh em đó của anh…”

Đoạn tàn phế phía sau cô ấy không nói ra miệng.

Lê Mặc Dương khinh thường nói: “Con hổ có nhổ răng thì vẫn là hổ, uy phong của hổ vẫn còn đó, cứ chờ xem đi.”

Triệu Lỵ Lỵ vẫn không thể yên lòng, Lê Mặc Dương vẫn kéo cô ấy còn hỏi một câu rất kỳ lạ: “Aiz, em không cảm thấy hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi hay sao?”

Triệu Lỵ Lỵ cau mày: “Người anh em của anh?”

“Cùng với bạn thân của em?”

Lê Mặc Dương gật đầu, hỏi ngược lại: “Sao nào, không xứng à?”

Một người không nhìn thấy, một người không thể đi, rất xứng đôi. Triệu Lỵ Lỵ vô cùng khinh thường xì một tiếng: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Điều này thì Lê Mặc Dương mất hứng: “Cóc ghẻ là bạn thân của em mới đúng.”

Ánh mắt lạnh giá của Triệu Lỵ Lỵ quét qua, Lê Mặc Dương lập tức sửa lại: “Người anh em của anh, người anh em của anh được chưa?’

Mặc dù tạm thời Triệu Lỵ Lỵ không đi qua đó, nhưng không có nghĩa là cô liền có thể yên tâm để Tôn Cẩn Tình múa may.

Quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy cô ta đánh Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ bị dọa sợ, gạt bỏ Lê Mặc Dương ra rồi chạy tới.

Cô ấy cho rằng mình rất nhanh, nhưng luôn có người nhanh hơn cô.

Cho tới khi cô chạy tới bên cạnh, cổ tay giơ lên của Tôn Cẩn Tình đã bị người ta nắm lấy, là Lục Tư Sâm lạnh lẽo nhìn đối phương, toàn thân lạnh băng cũng phát ra ánh sáng lạnh.

“Người đâu, đuổi người phụ nữ đanh đá này ra ngoài cho tôi!”

Lục Tư Sâm vừa dứt lời, một đội an ninh của nhà họ Lê lập tức tập kết trước mặt Trịnh Cẩn Dư: “Xin lỗi Lục thiếu, chúng tôi tới trễ.”

“Trịnh Cẩn Dư, cô chờ đó cho tôi…” Tôn Cẩn Tình giống như một con đàn bà chanh chua bị lôi ra khỏi sảnh lớn, vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ta điên cuồng mắng chửi: “Cô hại tôi như thế sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.”

Trong phòng khách Trịnh Cẩn Dư khóc sướt mướt, trông cô cùng đau khổ: “Rõ ràng tôi không nhìn thấy quần áo của chị ấy, sao lại biết mà động vào quần áo chị ấy được, sao chị ấy có thể trách tôi như thế chứ?”

Cho dù ai cũng sẽ không cho là dáng vẻ đau lòng muốn chết của Trịnh Cẩn Dư là giả, lúc này ánh mắt mọi người đều biến thành đồng cảm.

“Trước đó nghe nói nhà họ Tôn rất tốt với cô bé mồ côi này, sao có thể xảy ra chuyện như thế?”

“Đúng vậy, chị bắt nạt em gái như thế, cha mẹ nhà họ Tôn đều không quan tâm à?”

“Tôi cứ cho rằng nhà họ Tôn đều là người tốt, thì ra lại bắt nạt người ta như thế.”

“Nhìn một cái đã biết là giả vờ, muốn lừa tài sản nhà người ta rồi, kết quả hôm nay không giấu kỹ nên bị lộ tẩy ấy mà.”

“Mấy ngày trước người ta còn cùng với vị hôn phu của mình lên hot search, mọi người đều quên rồi ư?”

“Tôi biết, không phải còn livestream ở hiện trường hay sao, hai người thông đồng làm việc bất chính, còn muốn hại chết cô bé mồ côi này của nhà họ Trịnh.”

“Đứa trẻ đáng thương, không có cha mẹ đúng là đáng thương quá, lại gặp phải chú thím như thế, cuộc sống sau này phải làm thế nào đây.”



Có người không ưa dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi của Tôn Cẩn Tình, rõ ràng là mình trộm quần áo của em gái, xảy ra chuyện lại đổ tội lên em gái mình.

Lúc này có người cố ý đi tới trước mặt Trịnh Cẩn Dư, vươn tay vỗ bả vai cô, giọng nói an ủi nói: “Sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi.” Dứt lời kín đáo đưa cho cô một tấm danh thϊếp.

Trịnh Cẩn Dư nhìn một cái, là một luật sư của công ty luật.

Cô cũng không quá rõ đối với cái nghề luật sư này, chỉ biết là giúp người ta kiện cáo chứ không nghĩ nhiều, một tay lau nước mắt, một tay nhét danh thϊếp vào trong túi xách.

Lục Tư Sâm ở bên cạnh nhìn cô lúc nãy còn rơi nước mắt như mưa, đám người vừa mới tản đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã cười rộ, cũng không biết là thật sự không tim không phổi hay là cố ý giả vờ đau lòng như thế.

Nếu như là giả vờ…

Trái tim Lục Tư Sâm khẽ động, có thể kỹ năng diễn còn tốt hơn so với anh.

Sau khi yến hội kết thúc, Trịnh Cẩn Dư phải lấy tất cả tài sản quyên góp làm uy hϊếp cuối cùng để đuổi Tôn Cẩn Tình ra khỏi nhà họ Trịnh.

Lúc này lỗ tai thanh tịnh hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng không tránh được Dương Lan Hoa chỉ cây hòe mắng cây dâu: “Bình thường chúng ta móc hết cả tim phổi ra cho nó, không ngờ lại là một con sói mắt trắng, đúng là quá đáng.”

Bà cụ Trịnh cũng rêи ɾỉ oán thán nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo đây là tài sản nhà người ta chứ, mấy người cứ tranh giành đi, nếu nó thật sự muốn quyên ra ngoài thì để tôi chống mắt lên xem mấy người làm thế nào?”

Dương Lan Hoa tức giận mắng: “Nó dám ư? Nếu nó dám quyên, con sẽ dám liều mạng với nó!”

Dừng lại, bà ta lại bắt đầu bán thảm với bà cụ: “Nếu mà quyên ra ngoài thì cháu trai của mẹ sau này sống thế nào đây, chẳng lẽ phải trở về cái trấn nhỏ chim chẳng thèm đậu đó ư?”

Cuối cùng thì gừng càng già càng cay, hai người chửi mắng một hồi, bà cụ bắt đầu lảm nhảm: “Cô nói xem sao đang êm đẹp nó lại như biến thành người khác vậy?”

Dương Lan Hoa cũng thấy vậy: “Đúng thế, một người trước kia rắm cũng không dám đánh, bây giờ lại lợi hại như thế, ngay cả con cũng bị nó bắt nạt, Tình nhi còn bị nó đuổi ra ngoài, nhưng mà không giống như là điềm tốt.”

Bà cụ Trịnh: “Có phải tại con nhóc Triệu Lỵ Lỵ kia không?”

“Chính là cô ta hành động không đứng đắn, bây giờ liền xúi giục Cẩn Dư, không biết sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa!”

Dương Lan Hoa: “Cứ tiếp tục như vậy thì nhà chúng ta sẽ không trôi qua tốt đẹp đâu.”

Bà cụ Trịnh nhìn hai cây đinh hương nở rộ trong sân, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay: “Mẹ của sắp nhỏ, chuyện này cứ bắt đầu từ hôn sự của Cẩn Dư đi, nếu không thì bây giờ chúng ta giới thiệu cho nó một người?”

Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, luôn miệng nói: “Con thấy được, con bé này đã trưởng thành rồi, gả nó ra ngoài, để xem nó có thể làm được gì nữa.”

Bà cụ Trịnh suy nghĩ cẩn thận: “Lần này không thể giống với Triệu Minh Viễn được, phải tìm một người chúng ta có thể dùng được, tới lúc đó cái gì cũng nghe chúng ta thì một con mù như nó còn có thể làm gì được.”

Hai người đơn giản ăn nhịp với nhau, Dương Lan Hoa lập tức như mở cờ trong bụng, đứng dậy đi ra ngoài: “Mẹ, con bỗng nhiên nghĩ ra một người thích hợp, con đi nói chuyện một chút, mẹ chờ tin của con nhé.”