Từ trung học An Cẩm đã biết Vương Tư Hạ có một khối u ở não , dù chỉ là khối u nhỏ lành tính nhưng đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày . Điển hình là bây giờ , Tư Hạ một tay ôm đầu tay còn lại liên tục mò đường bước từng bước loạng choạng về phía nàng . Dù vậy Châu Linh Vũ cũng như cũ không có ý định buông tay
"Tôi xin em , Hạ Hạ sức khỏe không tốt! Cho tôi giúp chị ấy lần này đi !" giọng nói yếu ớt van xin cô , cho dù có cường bạo nàng đi nữa Tư Hạ cũng đâu có tội tình gì
Hà An Cẩm dùng mọi cách để gỡ tay Châu Linh Vũ ra nhưng gần như mọi cố gắng đều bằng 0 . Bất lực , đó là cảm giác duy nhất hiện tại của nàng , làm ơn ai cũng được giúp Tư Hạ đi!
Bằng chút sức lực thì Tư Hạ cũng tới được chỗ nàng , vừa định nắm lấy tay An Cẩm nhưng lại trượt đi , cả người cô theo đó cũng đổ nhào xuống đất bất tỉnh
"Hạ Hạ!"
Mặc cho nàng vùng vẫy Châu Linh Vũ kéo nàng lên xe. An Cẩm liên tục đập cửa muốn ra ngoài nhưng đương nhiên là chẳng có cơ hội . Tài xế có chút thương hại nhìn nàng rồi cũng đành mặc kệ .
Từ ngoài cổng kéo vào trong, vệ sĩ xếp từng hàng kéo dài, trung tâm lối vào là một đài phun nước , vào sâu nữa bên trái là một gara lớn, bên trong là tầng tầng lớp lớp những con siêu xe hàng trăm nghìn vạn. Dinh thự không khí cũng mang theo cỗ không khí cổ điển, mỗi một món đồ bày trí đều vô cùng đắt đỏ, trên đỉnh trên cao giữa đại sảnh có treo một cái đèn chùm lớn hoa lệ.Cầu thang rộng được bắt lên tầng , phòng ở đây đều nguy nga lộng lẫy như một cung điện nhỏ.
An Cẩm bị lôi xềnh xệch từ ngoài cửa đến phòng khác rồi bị ném xuống sofa một cách thô bạo . Vết bầm ở bụng còn chưa lành khiến nàng phải hít cả ngụm khí lạnh , đau đến không thở nổi .
Nàng cảm nhận sát khí muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương , loạn xạ đi đến nàng mà ép nàng vào nụ hôn sâu . Tay sờ loạn khắp nơi, chỗ nào lồi ra lồi mà lõm ra lõm, tay dời đi xuống vuốt ve cặp đùi mịn màng kia, làm cho nữ nhân bên dưới nỉ non không ngừng. An Cẩm hô hấp khó khăn, ánh mắt phủ lên một lớp sương mỏng
Điên loạn liếʍ cắn xưng tấy cả môi nàng sâu hơn không có ý dừng lại. Nàng còn tưởng mình tắt thở đến nơi rồi chứ , Châu Linh Vũ buông ra làm nàng ho sặc sụa đớp từng đợt không khí
"Hộc ... khụ .... Châu tổng , vội vàng vậy à?"
Châu Linh Vũ lần nữa bị chọc tức , bóp chặt cằm nàng , ánh mắt chất chứa đầy du͙© vọиɠ . Cơn ghen lu mờ lí trí , Châu Linh Vũ như con hổ đói đưa tay xé rách chiếc váy ôm sát của nàng ra hiện rõ cơ thể ngọc ngà chỉ được che bởi hai chiếc bra đỏ .
"Ha! Xem ra không những hôn nhau mà còn muốn qua đêm ..."
An Cẩm mặt đỏ thành một mảnh, tỉnh táo thập phần, nhìn kẻ sắc lang đang nhìn cơ thể ngọc ngà này, bây giờ nàng như là tiểu bạch thỏ cho người ta khi dễ . Châu Linh Vũ dễ dàng dùng cà vạt chế trụ hai tay An Cẩm lêи đỉиɦ đầu
Hận cái con người trước mặt mình vì sao lại làm thế với nàng. Cắn rứt lương tâm nàng nghĩ đến lại cảm thấy chưa bao giờ cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn đến vậy. Năm lần bảy lượt chấp nhận bị bạo hành , bị tàn phá mà không than vãn một lời
Rời đi cổ, môi lại đi xuống xương quai xanh mê người, cô cắn rồi mυ'ŧ, con ngươi lại nhìn xuống hai đồi núi ngạo nghễ đứng thẳng kia, môi chuyển xuống cắn một ngụm, rồi từ từ thành mυ'ŧ.
Như con sói ngang tàn cô vòng tay sang sau cởi lấy nút bra của nàng.Hai cặp pha lê tuyết nở rộ ra trước mặt .Tàn phá cắи ʍút̼ lấy đôi nụ hoa liếʍ nhẹ vòng quanh nhũ hoa đỏ ửng .
Nàng lấy tay che đi nửa gương mặt , nước mắt cũng theo đó tuôn rơi . Động tác của Châu Linh Vũ nhất thời ngưng trệ .
"Khóc? Tôi làm không thoải mái sao? Hay Vương Tư Hạ mới có quyền chạm vào cơ thể này ? Trả lời tôi!"
An Cẩm vẫn không đáp lại , tay vẫn như cũ che ngang mắt mình , lòng Châu Linh Vũ chợt nóng như lửa đốt . Tay cô mò xuống vùng eo đáng thương bầm tím đến đáng sợ bóp mạnh một cái như trút giận . Nàng vẫn nhẫn nhịn từ đầu đến cuối không kêu lên một tiếng , âm thầm rơi nước mắt .
Cô ra sức mυ'ŧ một bên đỉnh phong, bên kia thì bị nàng nhào xoa nắn cưng chiều, đầu nhũ bị cắи ʍút̼ đến sưng tấy
"Hức ... ư ..."
Châu Linh Vũ nhanh tay lột bỏ lấy chiếc qυầи ɭóŧ xuống không nói trước. Cô nghe đến thì như bị trúng mê dược, tách chân nàng ra rộng hơn, tay dời xuống, không báo trước đâm thẳng 2 ngón tay vào, đến vách ngăn thì dừng lại , nhìn một chút rồi trực tiếp đâm qua .
"AAAAA ..."
Nàng đau-nàng rất đau , cả thể xác lẫn tinh thần đều rất bất ổn. Ngày mà nàng phải nằm dưới thân người khác van xin rêи ɾỉ đến ấu trĩ.Nàng ghét cái cảm giác bị người ta áp bức mình. Máu từ hạ bộ tuôn ra càng làm thú tính trong người Châu Linh Vũ bộc phát . Chưa kịp để An Cẩm thích ứng đã cử động , nhanh nhẹn ra vào . Hiện tại kɧoáı ©ảʍ chiếm 20% còn đau đớn chiếm đến 80% , tại sao lại đối với nàng như vậy?
Cảm xúc thăng hoa bây giờ nàng không hề cảm thấy mà chỉ cảm nhận được sự đau đớn của người phía trên mạng lại.Châu Linh Vũ liền đút thêm một ngón vào làm nàng dở sống dở chết vặn vẹo mạnh hơn nữa
"Xin em ... tôi xin lỗi , đừng đối tôi như vậy. Rất đau ..."
"Chị biết mà , tôi rất ghét ai động vào đồ chơi của mình"
Đồi chơi sao? Đúng , chỉ là đồ chơi mà thôi . Cô ấy có đến cả trăm món đồ chơi vậy tại sao phải đè nàng dưới thân mà trút giận ?3 ngón tay trong hoa huyệt tăng tốc đến đáng sợ .
" Ưm ... aaaaa ..."
Nàng la lớn một tiếng rồi xụi lơ, trán đầy mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống. Một dòng nước theo ngón tay cô ào ạt chảy ra kèm theo rất nhiều máu...
Cô nhẹ nhàng đến bên tai nàng ôn nhu nói. Kim Duyên chưa kịp tiêu hóa lời của cô, thì bị cô nâng đùi mình lên để trên vai cô, ba ngón tay lập tức đâm vào.
"Đừng ... ân .."
"Một lần nữa "
Tay cô tăng tốc ra vào, âm thanh va chạm với nước bên trong mà nghe rõ ràng, ái dịch tuôn như suối . Hông đưa theo nhịp cánh tay cô, do quá nhiều ái dịch, nên thuân lợi ra vào . Hai cổ thân thể trần trụ quấn lấy nhau, từng tấc da thịt của họ như muốn như muốn hòa vào làm một, tiếng ngâm nga lúc lên lúc xuống làm người khác không khỏi đỏ tai đỏ mặt
Không biết bao lâu sau khi người bên dưới đã ngất lịm từ bao giờ , Châu Linh Vũ mới rời ra mặc tạm cái áo khoắc mà đi lên phòng tắm . Sau đó mặc kệ An Cẩm mà bước ra khỏi nhà . Trước khi đi còn không quên dặn quản gia
"Trông Châu phu nhân cho tốt , ngày mai cô ấy không cần đến công ty nữa "
"Vâng"
2 người ở trong nhà lâu và thân với Châu Linh Vũ nhất chỉ có Đinh quản gia và dì Vân , họ ở với cô từ khi còn nhỏ . Dì Vân hết nhìn người vừa rời đi cũng cô gái đã ngất lịm trên sofa mà không khỏi thở dài .