"Tư Kỳ, con đứng lại đó.....đứng lại."
Lục mẹ vừa nhìn thấy Tư Kỳ bước vào nhà liền gọi lớn tên cô. Bà đã ngồi đây chờ đứa con gái này lâu lắm rồi.
"Con đi đâu giờ này mới về? Lớn đến chừng này rồi mà vẫn không chịu lo yên bề gia thất gì đi? Con nhìn xem thử những đứa cùng trang lứa như con người ta đã kết hôn, cho ba mẹ có cháu bồng rồi. Còn con thì sao? Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, gái gú không đàng hoàng. Rồi chừng nào con mới dẫn một cô gái về đây cho mẹ xem mắt hả?"
"Mẹ à."
Lục Tư Kỳ nghe mẹ mình ca bài ca mua thuở thì cảm thấy rất đau đầu.
"Con mới có hai mươi chín tuổi thôi, có cần phải lập gia đình sớm thế không cơ chứ?"
"Cô còn dám mở mồm ra nói mình hai mươi chín tuổi?"
Lục mẹ nghe con gái viện lý do tuổi tác thì càng trở nên tức giận hơn. "Hai mươi chín có nghĩa là năm sau cô tròn ba mươi tuổi đó. Ba mươi tuổi rồi đó có biết không hả? Ba mươi tuổi là già khú đế rồi, thử hỏi còn ai tốt nào thèm ngó đến cô không? Cô còn không mau cưới ngay cho tôi, không ổn.....không ổn rồi. Tôi phải gọi điện đặt lịch hẹn xem mặt cho cô gấp thôi."
Lục mẹ vừa nói vừa lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở danh bạ tìm kiếm những người bạn hay nói chuyện của bà. Bà muốn kiếm một người có mối quan hệ tốt để giới thiệu cho con gái bà xem mắt.
Lục Tư Kỳ nhìn mẹ mình trở nên như vậy gương mặt liền đen thui. Gì chứ? Đùa cô à? Ba mươi tuổi mà là già khú đế? Cô thật sự không hiểu nổi mẹ cô vì sao lại làm quá vấn đề lên như vậy. Lục Tư Kỳ khẽ liếc mắt nhìn về người đàn ông trung niên bên cạnh, ba của cô, Lục ba thấy ánh mắt cầu cứu của con gái nhìn đến thì khẽ đặt tờ báo trong tay xuống.
"Cô nhìn tôi làm gì? Nhìn rồi thì tôi cũng không thể giúp gì được cho cô đâu."
Lục ba nhìn về Lục Tư Kỳ mà nói, trong nhà này thì lời nói của Lục mẹ luôn luôn đúng. Ông sẽ không dại gì mà nói trái ý vợ mình.
"Cô cũng nên nghe lời mẹ của cô đi. Đừng có mãi bay nhảy ngoài đường như vậy. Kiếm một cô vợ hay một về để chăm sóc yêu thương đi có phải là tốt hơn không?"
Từ lúc Lục Tư Kỳ 16 tuổi đã công khai tính hướng với ba mẹ Lục. Trong thời buổi hiện tại, việc đồng tính kết hôn đã được chấp thuận, vì vậy ba mẹ Lục không có ý kiến gì về tính hướng của Lục Tư Kỳ.
Lục ba vừa nói vừa khẽ bóp vai cho Lục mẹ, ra vẻ nịnh nọt. Lục mẹ thấy vậy thì rất hài lòng.
"Đấy con thấy chưa, ba con còn nói con nên cưới vợ nữa. Đừng có mà nói mẹ lo xa. Ngày mai con nhất định phải đi xe mắt một cô gái tốt cho mẹ. Không thì mẹ sẽ nói ba con tịch thu hết tất cả những tài sản mà con đang có đó."
"Cái gì?"
Lục Tư Kỳ nghe mẹ cô nói mà hét lớn lên, cô có nghe lầm không đây?
"Mẹ thật sự muốn ép con cưới vợ đến như vậy sao?”
"Đúng." Lục mẹ trả lời một cách dứt khoát.
"Con không muốn." Lục Tư Kỳ cố gắng kháng cự.
"Không muốn thì cũng phải nghe theo, vậy đi."
"Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ hay không vậy?" Lục Tư Kỳ hoang mang nhìn thẳng vào ba mẹ mình.
“Dù ta có là mẹ ruột thì nhìn thấy con gái mình tới ba mươi tuổi đầu rồi vẫn còn bay nhảy chưa ổn định vẫn sẽ hóa thành mẹ ghẻ thôi."
Lục mẹ nở một cụ cười rất "hiền hòa" mà nhìn Lục Tư Kỳ khiến cô bất giác nổi cả da gà lên.
"Con không muốn đi xem mắt. Con... Con có bạn gái sắp tiến đến hôn nhân rồi."
Lục Tư Kỳ bỗng dưng hét lớn lên một câu rồi chạy ra khỏi nhà, tiếng hét Lục Tư Kỳ thành công khiến cho ba mẹ Lục đứng hình, vì vậy không ngăn chặn hành động bỏ đi của cô.
Lục Tư Kỳ chạy một mạch ra cửa lớn của biệt thự nhà họ Lục. Nhìn mây đen kéo đến đầy trời, Lục Tư Kỳ nhíu mày thầm than hôm nay đúng xúi quẩy, hôm nay đã bị ba mẹ càm ràm cả buổi, giờ đến ông trời cũng muốn chống lại cô. Suy nghĩ đôi chút cô vẫn quyết định rời đi, hôm nay mà ở nhà không biết còn bị giầy xéo đến cỡ nào. Tốt nhất là kiếm nơi nào trốn đi trước rồi từ từ nghĩ phương án đối phó lại ba mẹ cô.
Sau khi quyết định cô rảo bước tiến tới chiếc Ferrari đang đậu trong sân, mở cửa, ngồi vào, chiếc xe lao đi giữa màn đêm. Lộp bộp, lộp bộp, trời bắt đầu mưa rồi nhanh chóng nặng hạt hơn, mọi vật đều chìm trong màu nước trắng xóa. Gió thổi lớn, cây cối ngả nghiêng, oằn mình dưới những cơn gió, trời tối mù mịt. Bỗng một bóng người lao ra giữa đường.
KÉT~
"Hôm nay ngày quái gì đây trời ơi" Tư Kỳ buông câu cảm thán. Cơ thể đổ ập về phía trước do việc dừng xe quá gấp. Trán đập vào vô lăng. Sau khi ổn định lại cơ thể, cô ôm trán tức giận bước xuống xe nhìn rõ thứ gây ra tội lỗi này, một cô gái mảnh khảnh, tóc tai quần áo ướt nhẹp, khuôn mặt đờ đẫn vô hồn vẫn đang duy trì tư thế ngã trước xe của cô không nhúc nhích, mặc cho mưa gió táp vào người.
"Này, có muốn tự tử thì đi chỗ khác dùm, đừng có ích kỉ vì mình mà ảnh hưởng tới người khác, ba mẹ sinh cô ra không phải để cô có công dụng như vậy đâu."
Cô gái trước mặt nâng tầm mắt nhìn lên người đang trách móc mình, con mắt đảo qua chiếc xe phía sau, rồi trở lại trên người chủ nhân của chiếc xe đó, dường như suy nghĩ gì đó, rồi bỗng dưng lao tới nắm tay cô run rẩy. "Giúp tôi đi". Lời cầu xin thốt ra một cách vô cảm.
"Cái gì?" Tư Kỳ khó hiểu hỏi lại, mưa quá to khiến cô không xác định rõ mình có nghe đúng không.
"Tôi nói làm ơn giúp tôi đi, giúp tôi đi, có nghe không?!" Tiếng hét lớn đáp lại câu hỏi của cô át luôn cả tiếng mưa.
"Ha, đúng là thời buổi này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Này cô gái, tôi làm rõ cho cô biết, đêm hôm khuya khoắt cô lao ra đường cố ý gây tai nạn cho người khác, may là tôi phản ứng nhanh nhạy nên mới không xảy ra tai nạn, điều cô phải làm là nên xin lỗi và cảm ơn tôi đấy, còn thái độ này của cô là gì đây? Nói năng kiểu gì đấy? Cô trốn trại ra đúng không hay nhà cô dạy dỗ cô kiểu này, à chắc gì cô đã có nhà, thứ con gái như cô."
Lục Tư Kỳ không thể hiểu nổi cái đứa con gái người ngợm không ra gì này từ đầu chui ra mà có thể khiến cô nổi máu điên đến như vậy, sống trên đời hai mươi chín năm nay đây là lần đầu tiên cô nói dài đến thế, nỗi bực bội từ lúc nhà tới giờ bùng phát khiến cô muốn gϊếŧ người, còn đứa con gái khùng điên này lại dám hét vào mặt cô? Câu nói dài nhất của cô đáng ra có thể thành bảy bảy bốn mươi chín dòng tuy nhiên khi cô nhìn đến khuôn mặt đầy nước mắt của nàng bỗng dưng lại im bặt. Thứ đọng lại trong đầu cô chỉ còn lại gương mặt đẫm nước mắt đó. Tay nàng vẫn run run nắm lấy ống tay áo của cô, miệng cứ lẩm bẩm "Giúp tôi đi, giúp tôi đi..." một cách vô thức. Chắc cô gặp phải người điên thật rồi.
"Này, lên xe rồi nói, muốn đứng đây cho lạnh chết hay gì" cô bực bội nói rồi bước tới xe, nàng vẫn không nhúc nhích, một cảm giác bất lực dâng lên, cô đi tới túm lấy tay nàng ấn vào ghế phụ, rồi nhanh chóng leo vào ghế bên cạnh, khởi động xe, liếc nhìn người bên cạnh, vẫn với gương mặt vô cảm không thể hiểu đó, cô thầm than phiền phức trong lòng rồi chạy nhanh đến khách sạn gần đó. Lạnh chết được!