Thập Niên 70: Mật Nha

Chương 43

Tại sao mà cô ta thật vất vả sinh con, mà so với người ta lại khác xa như vậy chứ? Có điều rất nhanh Lưu Mỹ Quyên đã lấy lại tinh thần.

"Con tôi đây là con trai, con trai nha, đẹp xấu cũng đâu quan trọng. Cũng đâu phải là con gái cần gì lộng lẫy như vậy cơ chứ!”

Nếu như là những người khác nghe xong lời này liền hiểu là do sinh được con trai nên tự hào. Nhưng mà đối với bà Cố khao khát có con gái suốt hai mươi năm qua, bao lần thất vọng đến khi có con dâu sinh được cháu trai cũng không vui, mãi tới lần này mới được một cô cháu gái thì nó lại khác.

Thế là bà tiếp tục ôm Mật Nha nhà mình, cười thật sự vui vẻ mà nói giọng điệu của một giáo viên: "Con gái thì đương nhiên phải thật đẹp rồi, đâu thể nào giống cái tên nhóc kia không thể nào cứu được.”

Nói xong còn khẽ thở dài: "Các bà cũng biết, nhà tôi sinh tám cháu trai làm tôi thấy rất là phiền, tôi cũng sớm nói với mấy đứa cháu dâu, bụng sinh được như vậy rồi thì nhanh mà sinh cho tôi đứa cháu gái lớn đi! Tôi nói nhiều năm như vậy mà tới bây giờ mới thành hiện thực.”

Bà Cố trong cái thôn này xưa nay là người được mọi người tôn trọng, thậm chí mấy bà lão ở đây đều đã từng mang theo đứa con không nghe lời của mình tới tận trường học gặp bà cười nói: “Giáo viên Cố cứ việc đánh, nó không nghe lời cứ đánh nó.” Cho nên giờ nghe bà nói vậy tất cả đều gật đầu tán thưởng.

"Vẫn là bà Cố có phúc. Nhìn đứa cháu gái này đi, khắp cái thôn này chắc không có ai đẹp bằng con bé.”

"Đứa nhỏ này thông minh lắm nha. Bà nhìn đi, mới có bao nhiêu tháng đâu mà con mắt lại lanh lẹ như vậy, đã biết nhìn khắp nơi rồi.”

"A...đúng vậy nha, các bà nhìn này… con bé nhìn tôi cười này, có phải con bé nghe hiểu tôi nói nên cười không?”

"Bé gái đúng là thông minh nha. Sau này là thành tri kỷ của bà rồi bà Cố ạ!”

Ngay tại thời điểm mọi người nhìn Mật Nha khen lấy khen để, Lưu Mỹ Quyên trực tiếp bị mọi người bỏ quên.

Kỳ thật cũng không thể trách mấy người ở đây được, thật sự là vẻ ngoài của Mật Nha rất đáng yêu lại còn thông minh, chưa nói mọi người cũng rất kính trọng bà Cố.

Còn Lưu Mỹ Quyên cô là gì đâu chứ, cô ta sinh được con trai thì tốt đấy, nhưng ở cái đại đội sản xuất này thiếu gì con trai, nhà ai mà chả sinh được vài đứa con trai chứ?

Còn có Lưu Mỹ Quyên mới tới cái đại đội sản xuất này, mà suốt ngày còn đánh mắng con trai vợ trước trong nhà. Bà Tiêu bình thường lúc phơi nắng cũng không thèm nhắc tới tên cô ta, bây giờ cô ta chạy đến đây khoe khoang chả khác nào đi kiếm chuyện chứ!

Lưu Mỹ Quyên khó chịu quay đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn mọi người đang tán dương Mật Nha, lại cúi đầu nhìn đứa con trong lòng mình: "Hừ, dù sao con tôi cũng là con trai, con gái nhà đó đẹp thì sao chứ, cũng chả thể sánh bằng con trai nhà tôi.”

Bản thân Mật Nha cô biết mình vẻ ngoài xinh đẹp, cũng thật khổ cho cô đầu thai hai lần đều trở thành người đẹp, cuộc sống đúng là tốt quá đi.

Còn cái cô tên Lưu Mỹ Quyên có con trai sinh cùng ngày với cô tên gì mà Khổ Qua ấy! Cô nghe được cái này càng chắc chắn Tiêu Vệ Đông kế bên nhà cô chính là cái người cực kì tài giỏi mà cô từng nghiên cứu.

Bởi vì cô nhớ Tiêu Vệ Đông đó đúng thật có người em trai cùng cha khác mẹ tên ở nhà là Khổ Qua, tên trong là Tiêu Vệ Hoa.

Nhưng mà cái người bằng tuổi cô về sau vậy mà cố ý phá anh trai mình làm cho Tiêu Vệ Đông sau này không thèm nhìn mặt cậu ta.

Không nghĩ tới cô lại làm hàng xóm của Tiêu Vệ Hoa, còn bị một đám mấy bà già đem ra so sánh với Tiêu Vệ Hoa nữa chứ. Mật Nha có chút dở khóc dở cười.

Có điều trong lòng cô cảm thấy, mình nhất định phải nhớ kỹ mọi chuyện đời trước, việc này đối với tương lai của cô rất có lợi.