Thập Niên 70: Mật Nha

Chương 23

Đồng Vận gật đầu nói: "Vâng, tốt xấu gì cũng có bà nội thương yêu, bằng không. . ."

Nói nửa chừng cô thở dài, cúi đầu nhìn cô con gái cưng nhà mình một chút, nhịn không được trong lòng mềm mại hẳn đi.

Cô và Cố Kiến Quốc phải sống với nhau thật tốt mới được, càng phải cố gắng làm việc kiếm công điểm để cho gia đình này ngày một tốt lên một chút. Chỉ có ngày một tốt hơn thì con gái của cô mới có thể có cuộc sống trôi qua thoải mái hơn.

Bà Cố nói chuyện một hồi, không biết nhớ tới cái gì, lại nói: "Bà Tiêu nhà bên đó kỳ thật cũng là một người vô cùng bướng bỉnh, lần này Mỹ Quyên sinh được đứa con trai, nhưng mà bà ấy cũng không có tới chỗ cô con dâu đó mà giúp đỡ gì cả!”

"Tại sao vậy mẹ?" Đồng Vận không hiểu cho lắm, bình thường mà nói, trong thôn nhà ai con dâu mà sinh, thì mẹ chồng tốt xấu gì cũng sẽ đến giúp đỡ con dâu. Không nói đến những cái khác, ít nhiều cũng phải để cho con dâu ăn mấy quả trứng gà mới phải chứ, dù sao con dâu cũng đang trong tháng ở cữ, thành ra cũng không thể để con dâu chịu tủi thân.

Bà nội Cố lắc đầu cười buồn, buông tiếng thở dài: "Thôi, nói đến cái này làm gì? Con hiện tại cũng còn đang ở trong tháng, không cần phải để ý đến mấy chuyện như thế này, mất công lại chuốc thêm bực bội vào người. Hôm nay mẹ qua đây là có đồ cho Mật Nha nhà chúng ta đấy.”

Nói xong bà chuyền thân thể bé bỏng của Mật Nha đưa cho Đồng Vận ôm, bà lục lọi từ trong túi lấy ra một cái đồ vật sáng loáng.

Đồng Vận tập trung nhìn vào, không khỏi vô cùng kinh ngạc, cái này vậy mà lại là một cái khóa trường mệnh bằng vàng, trên đó có viết bốn chữ "Phú Quý an khang".

Đây là vòng vàng đó nha!

Mẹ chồng cô thấp giọng nói: "Cái này mẹ mua cho Mật Nha, con cất cẩn thận cho con bé, chờ sau này có cơ hội thì lấy ra mang, cẩn thận đừng để người khác thấy được."

Đồng Vận tiếp nhận từ tay mẹ chồng, chỉ thấy cái khóa trường mệnh này nhỏ cỡ bàn tay đứa bé, ước lượng cũng không phải nhẹ!

"Mẹ ơi cái này rất là giá trị luôn đấy ạ, con bé cũng chỉ là đứa con nít trong nhà thôi, cũng không đáng để đeo cái này!”

Cái khóa trường mệnh này là bằng vàng vô cùng quý giá, một khi bị mấy chị dâu nhìn thấy, cho dù chị em dâu bọn họ trong nhà có quan hệ tốt cách mấy, thế nhưng cô vẫn sợ chị em hiểu lầm nhau.

Thứ hai là cô sợ bị người ngoài nhìn thấy. Hiện tại ở thời điểm này, tới người như cô đang ở trong bệnh viện xem bệnh cho bệnh nhân, còn có thể bị chuyển xuống vùng nông thôn này, trong nhà đang nuôi một bầy gà, đùng một cái chủ nghĩa tư bản đến, thế là bị cắt đi chỉ còn có ba con, nhà có cái cây ra được vài quả hồng đều bị hái sạch.

Đơn giản vì chủ nghĩa tư bản là thế.

Về phần trong nhà mà giấu một vài thứ quý giá như cái khoá trường mệnh bằng vàng lớn như vậy, Đồng Vận không biết cái này có được tính là liên quan tới chủ nghĩa tư bản hay không, nhưng cô biết cái này không thể nào để người ngoài nhìn thấy được.

Bà nội Cố đưa mắt nhìn ra bên ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, trong sân nhà hiện tại cũng lạnh tanh không có một ai, bà cũng hạ thấp giọng để nói chuyện rõ ràng cho cô hiểu.

"Đồng Vận à, con đương nhiên không biết, trong tay của mẹ, ngoại trừ cha chồng con mỗi tháng được tiền trợ cấp liệt sĩ, thì nhà ta vẫn còn giấu một ít đồ. Vốn suy nghĩ là đợi ngày dài tháng rộng qua đi, mọi việc ổn định lại rồi thì lấy ra từ từ bán thành tiền. Nhưng mà với tình trạng hiện tại, anh cả con đang ở trong thành, ở dưới còn có bốn anh em chúng nó nữa, hiện tại ở đại đội cố gắng kiếm thật nhiều công điểm. Dù không có làm được mấy việc to lớn gì, nhưng cũng có thể cung cấp đủ đồ ăn, nhất thời mấy cái đồ vật này cũng không dùng được, mẹ cũng nghĩ chờ mẹ già rồi, lấy một ít đồ ra đem cho mỗi đứa một ít. Con nhìn cái khóa trường mệnh này đi, cái này được chế tác rất tốt đấy, là của cửa hàng Thượng Hải Dương Khánh Hòa Cửu Ký, là đồ vật rất tốt. Hiện tại Dương Khánh Hòa Cửu Ký hình như đã đóng cửa rồi, về sau muốn có lại cũng không có. Cái đồ vật này con cứ giữ lại, cất cho kỹ, vào thời điểm này không nên mang, để truyền cho con cháu đời sau, cũng bảo đảm giá trị tiền gửi!"