Đạo lý này nếu mà đem ra ngoài thì sẽ bị ngược, nhưng mà trong nhà này chỉ cần mẹ chồng cô cho nó là lẽ phải, thì đó chính là lẽ phải.
Chuyện sữa mạch nha, con dâu tư Tô Xảo Hồng đang ở trong phòng bếp tự nhiên cũng biết đến. Phải biết rằng Nha Cẩu nhà cô cũng đã được tám tháng tuổi rồi, cô giờ cũng không còn sữa, nên đã bắt đầu cho Nha Cẩu ăn cơm.
Nhưng ở cái nông thôn như ở đây thì làm gì có đồ gì tốt đâu, đơn giản cũng chỉ cho ăn được ít nước cháo, rồi đem khoai lang mài thành bột mịn rồi nấu cháo cho trẻ ăn thôi. Lâu lâu lấy củ cải với khoai tây nấu thành súp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy.
Mấy ngày trước cô có đến tìm mẹ chồng nói chuyện, muốn nhờ mẹ chồng nói với anh chồng đang ở trong thành, có thể kiếm chút đồ ngon cho con nít ăn được gửi về cho Nha Cẩu hay không.
Không nghĩ tới mới qua có vài ngày, anh chồng bên kia liền nhờ đại đội trưởng đứa tới hai bình sữa mạch nha.
Cô ở bên này đốt lửa, nhưng mà vẫn tập trung dán lỗ tai qua bên kia nghe ngóng được chuyện như vây.
Sữa mạch nha đó là đồ tốt, người bình thường không phải muốn có là có đâu, cái này là do anh chồng làm việc cấp cao ở huyện ủy, tốn không ít công sức mới có được.
Thế là Tô Xảo Hồng liền ngồi tính toán một chút, một hũ chắc chắn sẽ đưa đến cho bé con của Đồng Vận vừa mới sinh ra, còn một bình nữa thì chắc hẳn sẽ đưa qua bên đây cho mình rồi.
Nghĩ đến Tiểu Nha Cẩu nhà mình về sau sẽ uống sữa mạch nha, cô liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Tô Xảo Hồng nghĩ nghĩ một hồi cũng vui vẻ thở ra, biểu cảm vô cùng thoải mái.
Trong đầu cô lại nhất thời nhớ ra một chuyện, chị dâu đang ở nhà mẹ đẻ cô gần đây không phải cũng mới sinh sao? Đến lúc đó cô có thể lấy ra một ít đem qua bên đó cho họ, như vậy cũng tốt, để cho mấy người bọn họ hiểu biết một chút cái này là đồ tốt cỡ nào.
Đương nhiên, không thể cho nhiều được, chỉ cần cho một chén sứ nhỏ đem qua nhà mẹ đẻ cô là được rồi, chủ yếu là để chị dâu nếm thử một ít là đủ.
Tô Xảo Hồng cứ như vậy ngồi tính toán, cứ nghĩ cho nhà chị dâu đang ở nhà mẹ đẻ bao nhiêu, để đến lúc đó họ có sữa mạch nha này sẽ biết nó quý giá như thế nào, nhiều chất dinh dưỡng ra sao, cô thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi nhà mẹ đẻ nhận được.
Thế nhưng ai mà biết, cô chờ đợi đến cuối cùng vậy, mà hai bình sữa mạch nha kia thế nhưng tất cả đều đưa đến phòng của Đồng Vận.
Dĩ nhiên một hũ đều không có để lại cho cô!
Tô Xảo Hồng mới đầu còn có chút không tin được, về sau vểnh lỗ tai lên lại lắng nghe, quả nhiên chính là như vậy, tất cả đều đưa qua cho cô ta!
Cái này khiến cho tâm lý của cô không dễ chịu chút nào, lại giương mắt nhìn xem chị dâu thứ ba cũng trong bếp đang thả bánh nướng vào nồi.
"Mẹ nói, làm bánh bột ngô cho em năm thì bên trong bỏ thêm một chút bột mì tinh, nếu không cứ lấy khoai lang không ra làm bánh bột ngô thì phí quá, nhưng mà em năm cũng đang trong tháng, ăn như này mà bị gì thì mang tội chết.”
Nói đến đây, con dâu ba lưu loát lấy mấy cái bánh bột ngô có trộn thêm bột mì dứt khoát đem bỏ qua một cái sọt nhỏ khác.
Tô Xảo Hồng trong lòng nổi lên bất bình, rốt cuộc chịu không được nữa. Cô nhìn nhìn bên ngoài một chút, liền quay qua Phùng Cúc Hoa bắt đầu dụ dỗ cô ta.
"Chị dâu nè, lúc nãy chị nghe thấy ở ngoài nói gì không? Vừa rồi anh chồng có nhờ đại đội trưởng đem về cho nhà mình hai bình sữa mạch nha. Nghe đại đội trưởng với mẹ chồng nói chuyện với nhau, hình như cái sữa mạch nha đó là đồ tốt đấy!”
Phùng Cúc Hoa đang dùng tay ấn chặt bánh bột ngô, tay kia lại nhanh nhẹn quét một ít dầu lên nồi, nghe em dâu mình nói như thế, động tác cũng không hề vì việc đó mà dừng lại.
"Đúng vậy nha, hình như cái đó là đồ tốt!"
Tô Xảo Hồng lúc đầu nghe câu nói kia nghĩ là đã dụ dỗ được chị ta đi gây sự, ai biết được chị dâu này nói một câu như vậy xong cũng không thấy nói thêm cái gì nữa, cực kì vô tâm, không thèm để ý đến việc gì khác, cô cũng đành bó tay, sao cô có thể gặp được người ngu ngốc như vậy cơ chứ.
Có điều ngồi nghĩ lại thì cô vẫn nên là nhẫn nhịn để lại trong lòng là được rồi.
Phải biết rằng trong cái nhà họ Cố này, mẹ chồng cô là người quyền lực nhất, bình thường không nói gì thì thôi coi như xong việc, nhưng một khi bà mà mở miệng ra nói cái gì thì là như vậy, ván đã đóng thuyền.
Không có cách nào thay đổi, mẹ chồng cô là người có kiến thức sâu rộng, là giáo viên dạy tiểu học, tong tay cũng cầm rất nhiều sổ sách, mấy con số đó quy ra một tháng cũng có nhiều tiền, lúc bà còn làm việc, tiền của bà một tháng cũng được mười sáu mười bảy khối rồi!