Vào ngày 8 tháng 6, kỳ thi tuyển sinh đại học vất vả đã kết thúc.
Tiếp theo sau là đủ loại ăn mừng được tổ chức.
Viên Tử Khê với tư cách là người tổ chức bữa tiệc cho ban sáu đã đặt địa điểm trong khách sạn do gia đình của Dung Đình điều hành. Vì vậy, Nguyễn Yên cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Dung Đình ở đây ngày hôm đó, mà Viên Tử Khê thì luôn cố gắng hết sức để dán chặt lấy anh.
Quả nhiên, sau khi bữa tiệc bắt đầu thì Viên Tử Khê ngồi bên này một lúc cũng không yên mà chạy đến chỗ Dung Đình. Dung Đình mời vài người bạn thân từ ban chín đến tham dự, một nhóm gồm mười người, trong đó có Đại Hùng, Húc Tử và Lục Tử. Viên Tử Khê dùng dáng vẻ nữ chủ ngồi bên cạnh Dung Đình như công khai hạnh phúc của cô một cách chói lóa. Nhưng mà không khí bữa tiệc chia tay mủi lòng của ban sáu này lại không làm Nguyễn Yên cảm thấy buồn, nói đúng hơn đây là một sự giải thoát.
Cuối cùng cô không cần phải giả mù mưa sa với Viên Tử Khê nữa. Trong khoảng thời gian này, cô chỉ miễn cưỡng bản thân duy trì vẻ thân mật ngoài mặt với cô ta cũng có thể nói là hao tâm tổn trí quá độ rồi. Nhưng đồng thời cô cũng khinh thường chính bản thân mình, hóa ra cô cũng có thể đạo đức giả như vậy. Bữa tiệc trôi qua được một nửa, Dung Đình và Viên Tử Khê đến nâng ly chúc mừng tình bạn tốt đẹp nhất của hai ban, Đại Hùng và Húc Tử cũng chạy qua để chung vui.
Nguyễn Yên không phải là vật trong ao, người mơ tưởng đến cô không chỉ có mình Dung Đình.
Đại Hùng dẫn đầu bưng một ly đến trước mặt Nguyễn Yên rồi trêu đùa nói "Hôm nay có duyên gặp được Nguyễn đại mỹ nhân, có thể vinh hạnh mời cậu một ly không?"
Nguyễn Yên cũng không hề xấu hổ, cô nâng ly lên rồi gật đầu với Dung Đình biểu đạt "Tửu lượng mình không cao, không thể mời từng người, vậy ly này mình xin uống cạn để bày tỏ lòng thành."
Dứt lời, cô ngửa đầu uống cạn một ly bia.