Người giám thị đi đến cửa và hỏi han về tình hình của anh, theo lý mà nói anh đến muộn sẽ không được phép làm bài thi, nhưng giám thị cũng không gây khó khăn gì cho anh sau khi nhìn thấy giấy báo thi. Thiếu niên đi tới trước mặt Nguyễn Yên, Nguyễn Yên vô thức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của hai người đúng lúc giao nhau, trái lại anh khá bạo dạn, vậy mà còn nháy mắt mấy cái nhìn cô rồi nghiêng đầu nhếch môi cười.
Nguyễn Yên sững sờ một lúc mới khẽ gật đầu bày tỏ ý đáp lại, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục làm bài, cô gần như có ý muốn trốn tránh ánh mắt anh. Trái tim cô dường như bị thứ gì đó đánh trúng .. Sau khi làm bài thi xong, còn 20 phút nữa mới kết thúc giờ thi, Nguyễn Yên do dự một chút, nhìn bóng dáng cao gầy trước mặt, cô vẫn đứng dậy nộp bài trước, lúc đi qua bên cạnh người con trai phía trước, Nguyễn Yên giả vờ vô ý nghiêng đầu đảo mắt nhìn trên mặt bàn của anh, giấy báo thi đặt ở trên góc phải, ánh mắt xẹt qua tấm ảnh chụp kế bên họ và tên, trên đó có dòng chữ "Dung Đình" được viết bằng bút đen.
Nguyễn Yên đọc thầm tên anh, chậm rãi đi về phía giám thị, sợ rằng anh sẽ theo dõi phía sau mình, Nguyễn Yên cũng cố gắng ưỡn thẳng lưng, hết sức để bước đi bình tĩnh và duyên dáng. Các chỗ ngồi trong kỳ thi được luân chuyển, Nguyễn Yên không bao giờ gặp lại anh trong các buổi thi tiếp theo. Cô cố gắng kiềm chế nỗi cô đơn và khao khát đang lớn dần lên trong lòng, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Nguyễn Yên xé một dải giấy dài và hẹp trên tờ giấy nháp rồi trịnh trọng viết lên đó vài chữ.
Trước khi rời khỏi trường A, cô đến cửa hàng nhỏ mua một sợi dây dành riêng cho cây điều ước, cần thận và chăm chú nhét mảnh giấy nhỏ vào, rồi treo nó lên cành cây đa lớn.
Nguyễn Yên nhìn cây lớn tràn đầy hy vọng, tự hỏi liệu điều ước của cô có trở thành hiện thực không?