Nguyễn Yên quen biết Dung Đình không phải qua Viên Tử Khê.
Ngày 28 tháng 6 năm 20xx, ngày thi tuyển sinh trung học ở thành phố T. Nguyễn Yên được chỉ định đến phòng thi của trường A. Để không mắc lỗi, cô đã cố tình đi sớm. Đến chỗ trường thi chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu làm bài, trên tay không có gì ngoài mấy cây bút, nên Nguyễn Yên đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ như đi vào cõi thần tiên.
Có một cây đa to bên ngoài cửa sổ, cái cây khá nổi tiếng ở ngôi trường này nghe nói là cổ thụ trăm năm tuổi, thân cao to và cành lá sum suê. Tỉ lệ nhập học hàng năm ở ngôi trường này khá cao, nhiều người nói nhờ cây cổ thụ phù hộ, vì vậy có người coi nó thành cây cầu nguyện, trên cành cây treo không ít mảnh giấy nhỏ, Nguyễn Yên thầm thầm nghĩ sau khi thi xong cô cũng phải treo một tờ. Chuông báo giờ thi bắt đầu vang lên, chỗ ngồi trước mặt Nguyễn Yên vẫn còn trống, tờ giấy thi vẫn đang nằm trên bàn cũng không ai hỏi thăm, cô không biết thí sinh này đã xảy ra chuyện gì, sao người này lại đến muộn một kỳ thi quan trọng như vậy. Ý nghĩ chợt lóe qua nhanh rồi vụt tắt ngay.
Nguyễn Yên bắt đầu nghiêm túc điền đáp án vào phiếu trả lời. Khi cô làm đến câu hỏi trắc nghiệm thứ bảy trong đề, đột nhiên có người ở cửa hét lên "báo cáo", trong phòng thi yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói bất ngờ, làm mọi người trong phòng thi đều ngẩng đầu lên nhìn.Đương nhiên cũng bao gồm Nguyễn Yên.
Ngước mắt nhìn lên, có một chàng trai quá mức nổi bật đang đứng ở cửa. Có lẽ là kiểu mà các cô gái thời còn đi học đều sẽ thích, cao ráo, gầy và trắng, với đôi mắt sáng như sao và thần thái có phần hơi bất cần đời, khi khẽ nhếch môi có hai lúm đồng tiền lấp ló bên cạnh, à, anh còn có một giọng nói hay, nghe như các bạn học truyền miệng nói là chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng có thể mang thai.