Nguyễn Yên rũ mắt xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, hàng lông mi dài cong vυ't như lông chim đen nhánh khẽ run lên, cô thở dài gần như không ai nghe được, cô đưa tay đẩy lại tấm thẻ vào tay Dung Đình, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh mà nhàn nhạt trả lời "Mình sẽ tự nghĩ cách, cậu làm như vậy...Tử Khê không biết nhỉ? Mình không muốn làm cô ấy hiểu lầm."
Đầu ngón tay của cô gái xẹt qua lòng bàn tay, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác ngứa ngáy khó giải thích được, anh đột nhiên kiên định, ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của cô nói "Nguyễn Yên, sẽ không có hiểu lầm."
Anh nhướng mắt nhìn cô “Cậu không cần phải nói, mình cũng sẽ không nói, vì vậy cậu hãy nhận đi, mình chỉ có thể giúp cậu đến mức này."
Những giọt mồ hôi lấm tấm trong lòng bàn tay đang bị nắm chặt Nguyễn Yên mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì lòng bàn tay của anh đã nới lỏng.
Anh đứng dậy, coi như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái “Đi đây, đám anh em còn chờ mình đến uống rượu nữa."
“Cảm ơn." Nguyễn Yên nhẹ nhàng nói.
Người nọ cũng đã xoay người rời đi. Nguyễn Yên thở dài, cô cũng đã từng nghĩ sẽ thật tuyệt nếu Dung Đình không phải là bạn trai của Tử Khê.
Lúc này, Nguyễn Yên nhìn bóng lưng cao gầy mà hơi cong môi, nhưng như vậy thì đã sao?