Cô nhớ lại vẻ mặt lo lắng và buồn bã của Viên Tử Khê ngày hôm đó. Cô ta nắm tay Nguyễn Yên với dáng vẻ ủ rũ như sắp khóc rồi an ủi cô "Yên Yên, đừng lo lắng nha ... Mình sẽ về nhà hỏi ba xem có thể cho mình mượn ít tiền không, mình nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Nguyễn Yên luôn cảm thấy rằng mặc dù Viên Tử Khê có hơi tùy hứng chút nhưng cô ta vẫn chân thành đối xử thật lòng với mình cho đến khi...
Ba ngày trước, Nguyễn Yên nhận được một cuộc gọi từ Viên Tử Khê, cô ấn nút nhận rồi nói "alô" vài tiếng nhưng đối phương lại không đáp lại, cô đoán là Viên Tử Khê đã vô tình đè nhầm nút gọi, vừa định cúp máy thì cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc với giọng điệu ác ý ở đầu dây bên kia "Quả nhiên, em không thể kết bạn với mấy người nghèo. Mở miệng cái là mượn 50 vạn, em thật sự buồn cười muốn chết. Cô ta cũng không biết cân nhắc suy nghĩ bản thân sao. Làm sao xứng đáng để em cho cô ta mượn nhiều tiền như vậy, trông cậy vào cái sạp hàng hỏng của mẹ cô ta dựng lên thì phải chờ mấy năm sau chưa chắc trả được..."
Nguyễn Yên đã quên mất cách mình làm thế nào để cúp điện thoại, nhưng cô chỉ biết trái tim cô đau như muốn rỉ máu.
Khi Viên Tử Khê đến trường vào ngày hôm sau, cô ta đeo một chiếc túi Chanel mới, Nguyễn Yên đã nhìn thấy chiếc túi này trên tạp chí, nó có giá hơn 5 vạn tệ. Cô chưa bao giờ cảm thấy Viên Tử Khê nên cho mình vay tiền, cô biết Viên Tử Khê dù giàu có đến đâu thì tiền bạc cũng là của cha mẹ cô ta. Cho dù cô ta không cho mượn thì Nguyễn Yên cũng sẽ không bao giờ tức giận nhưng lời của Viên Tử Khê nói là sự thật, khiến cô thất vọng đau khổ thậm chí là oán trách. Dường như trong cuộc gọi ngày hôm đó cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Dung Đình, vì vậy Nguyễn Yên đoán rằng anh đã biết về gia cảnh của cô.
Quả nhiên, vẻ mặt của Dung Đình trông có vẻ nghiêm túc hơn vài phần, từ trong túi quần lấy ra một thẻ ngân hàng, nhét vào lòng bàn tay Nguyễn Yên “Mình có nghe nói qua chuyện nhà cậu, Tử Khê... Có lẽ cô ấy không có khả năng giúp, vì vậy mình cho cậu mượn, bao giờ cậu có khả năng thì trả lại cho mình. Không vội.”