Đêm ở Phố Chùa vô cùng sôi động và náo nhiệt, Nguyễn Yên từng rất ghét nơi này, cảm thấy mùi khói lửa của đường phố quá nặng nề, nhưng mà trong nháy mắt, cô đã làm việc ở đây sáu năm, cũng đã nhìn quen nhiều kiểu dạng người ở đây. Những người ngồi ở chiếc bàn vuông đơn giản thì hay khoe khoang nói phét chuyện của mình hoặc ủ rũ uống rượu rồi im lặng khóc lóc, Nguyễn Yên phải thừa nhận rằng cô đã nhìn thấy hàng trăm dáng vẻ của cuộc sống nơi đây, lại cảm thấy thật ra mình cũng không phải là người ngoài mà đã là người thuộc nơi này rồi.
Gần mười một giờ đêm, khách khứa thưa thớt dần, Nguyễn Yên đang ôm sách ở trong góc tường ghi nhớ từ đơn, từ lâu cô đã quen học với môi trường ồn ào như vậy, không một âm thanh nào có thể làm phiền đến cô.
Nguyễn Yên đã ghi nhớ đến phần chữ X trong từ điển tiếng Anh, khi cô đang lật trang giấy thì nhìn thấy một đôi giày trắng tinh. Đầu ngón tay dừng lại, khi ngầng đầu nhìn lên, cô đã thấy Dung Đình đang đứng trước mặt mình.
"A Đình" của Viên Tử Khê là một chàng trai có thể khiến trái tim của người ta loạn nhịp khi vừa liếc mắt nhìn. Vẻ ngoài của anh giống như đôi giày trắng tinh đang đi trên chân, không nhiễm chút bụi nhỏ nào. Nguyễn Yên đặt từ điển xuống, đứng dậy rồi cười nhạt "Cậu đã đến rồi."
Dung Đình đút tay trái vào túi, mũi chân móc một chiếc ghế ở một bên và ngồi xuống cạnh Nguyễn Yên.
Trên người cô gái không hề bị ám mùi khói lửa của quán bán hàng mà ngược lại còn có hương cam sảng khoái, thấm vào lòng người. Đôi chân trắng nõn và thon thả dưới làn váy hoa khiến người ta không khỏi muốn vuốt ve. Lại còn đi lên một chút để khám phá vùng bí ẩn của cô hẳn là có cảm giác ngây ngất lạ thường .. Chết tiệt, anh đang nghĩ gì vậy ..
Dung Đình kìm nén sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong lòng một chút, giả vờ thoải mái mà trêu chọc "Mặc đẹp như vậy để đón mình à?"
"Đừng có trêu mình ..." Nguyễn Yên đi đến chỗ mẹ cố và lấy hai lon Coca, sau đó quay lại rồi đưa một lon cho Dung Đình “Tìm mình có chuyện gì không?"
Trên thực tế, Nguyễn Yên có lẽ đã đoán được lý do tại sao anh đến. Cách đây một tuần, người cha lêu lổng như âm hồn bất tán của cô xuất hiện, ông ta bị đánh bầm dập mặt mũi, nói mắc nợ cờ bạc đến 500.000 NDT muốn nhờ mẹ Nguyễn Yên trả giúp. Bọn họ nào có số tiền tiền lớn như vậy, nhưng mẹ Nguyễn vẫn lấy 80.000 NDT gửi trong ngân hàng và đưa cho cha của Nguyễn Yên. Không ngờ ngày hôm sau, một nhóm người xấu xa đột nhiên ập đến quán ăn, đe dọa mẹ Nguyễn phải trả hết nợ cờ bạc cho ba Nguyễn trong vòng 10 ngày, nếu không chúng sẽ đến phá quán mỗi ngày. Những người này thuộc cả hai phe hắc bạch, ngoài sạch trong tối mà cha Nguyễn thực sự nợ nần chồng chất, ngay cả cảnh sát cũng không thể làm gì được đám người này.
Trong tình huống này, Nguyễn Yên đành phải cầu cứu Viên Tử Khê, cô vốn không muốn nhờ cô ta, mặc dù cô và gia đình của Viên Tử Khê cách biệt một trời một vực, nhưng cô chưa bao giờ nhờ Viên Tử Khê giúp bất cứ điều gì, cô sợ một khi đã mở miệng nhờ vả, tình bạn này không còn trong sáng nữa. Nhưng trong trường hợp này, với một số tiền khổng lồ như vậy, chỉ có Viên Tử Khê mới có thể giúp cô, nên Nguyễn Yên vẫn lên tiếng.