Thất Nhạc Viên

Chương 10: Trứng rung đem cô chơi hỏng rồi (H)

Trong tầm tay không có dịch bôi trơn, nếu tùy tiện đi vào anh sợ làm cô bị thương, Viên Lãng ngồi xổm thân mình xuống, mặt chôn ở giữa hai chân cô, tay ở trên âm đế mềm oặt đảo quanh, vươn đầu lưỡi, quét qua tiểu huyệt.

“Ân…” Tô Uyển đem chân buộc chặt lại chút, kẹp lấy đầu của anh.

Huyệt khẩu bị nước bọt của anh tẩm ướt, sáng lấp lánh một mảnh, thịt mềm mấp máy chậm rãi biến hồng, ngón giữa của anh tham nhập, chậm rãi đẩy vào, lúc ban đầu còn có chút trở ngại, nhưng càng đến bên trong càng thông suốt, dâʍ ɖị©ɧ bắt đầu không ngừng chảy ra bên ngoài.

“Ha… Lại mạnh chút…” Thấy sau khi anh cắm ngón tay vào lại không động, Tô Uyển nhịn không được lên tiếng thúc giục.

Viên Lãng một bên cúi đầu, ngậm lấy âm đế khẽ liếʍ, một bên mở ra chốt mở của trứng rung.

Trứng rung màu hồng nhạt có hai đầu, đầu thon dài là để mát xa âm đế, còn bên kia được anh nhét vào tiểu huyệt.

“A…” Dị vật vừa mới tiến vào trong huyệt đạo, Tô Uyển liền bắt đầu thét chói tai ra tiếng, bất đồng với dươиɠ ѵậŧ, trứng rung càng cứng hơn chút, còn có chút lạnh, một đυ.ng tới vách động ấm áp, sảng khoái đồng thời còn có chút hơi đau đớn.

“Thoải mái sao?” Viên Lãng đứng dậy, đem cô một phen bế lên, để cô ngồi ở trên đùi.

Tô Uyển hạ thân trần trụi, huyệt khẩu bị trứng rung lấp kín, phần bên trong đùi hơi hơi run rẩy.

“Thật nhanh…” Không bao lâu, cô bám vào vai anh, đã bị đưa lên một đợt cao trào nhỏ.

“Này vẫn là mức một nhỏ nhất.” Một bàn tay anh xoa vυ' cô, một cái tay khác cầm điều khiển từ xa của trứng rung.

Nói xong, liền ấn xuống mức thứ hai.

Lúc này kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt, Tô Uyển vội vàng hít sâu, trên âm đế đầu kia của trứng rung đảo quanh với tần suất ngày càng nhanh, cô nghĩ, Bội Linh nói không có sai, món đồ chơi thật sự dùng tốt…

“Ân… Ngứa…” Cô tìm môi anh, hôn nồng nhiệt, cảm thấy hư không, đầu kia nhét vào tiểu huyệt không đủ sâu, hơn nữa cũng không có thọc vào rút ra, nó chỉ ấn ở điểm nào đó, nên luôn là thấy thiếu chút gì đó.

“Lại chơi chơi cái này…” Viên Lãng không biết khi nào lại bóc một cái khác ra, cô vừa thấy, liền có chút hưng phấn, đó là một cái mô phỏng dương cụ màu da, nhìn qua cùng đồ thật cũng không sai biệt lắm, chỉ là hình như dài hơn rất nhiều.

“Chồng…” Cô thấp suyễn: “Giúp em…”

Ngón tay Viên Lãng vuốt ve qua hậu huyệt bị dâʍ ɖị©ɧ tẩm ướt, rút ra trứng rung còn đang chấn động, đặt ở một bên: “Đủ ướt rồi, trực tiếp cắm vào được không?”

Cô vội vàng gật đầu, chủ động nâng mông lên, để huyệt khẩu chống lên dương cụ mô phỏng kia.

“Chính mình ngồi xuống đi.” Anh dụ dỗ.

“Quá lớn…” Cô cảm thán.

“Hai căn như vậy em đều nuốt trôi.” Anh nói.

Tô Uyển mị nhãn như tơ, nghe được lời này, tiểu huyệt đúng lúc mà phun ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ, vừa lúc tưới ở trên qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ giả kia.

Cô rêи ɾỉ một tiếng, một tay đỡ vai anh, một tay đỡ qυყ đầυ kia, nhét vào tiểu huyệt, lại chậm rãi ngồi xuống.

“Vào không được…” Vào được một đoạn liền bị tắc lại.

“Lúc này mới ăn được nửa căn, tiếp tục.” Viên Lãng há mồm ngậm lấy bầu vυ' đang lắc lư ở trước mắt.

Tô Uyển cảm thấy bộ dáng của mình lúc này khẳng định là dâʍ đãиɠ đến không chịu được, đặc biệt là khi cô nhìn đến lều trại phồng lên ở giữa háng Viên Lãng, hổ thẹn mà nghĩ, có dươиɠ ѵậŧ ngon tốt thì không cần, cư nhiên muốn đi chơi đồ chơi.

Nhưng cô lại nghĩ, chờ về sau Viên Lãng trực ban, hoặc là đi công tác, cô còn có thể lấy cái này tìm niềm vui.

Cô nâng mông lên, rời khỏi một chút, điều chỉnh tốt góc độ, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, lúc này “Phụt” một tiếng, nguyên cây hoàn toàn đi vào, cô kinh ngạc bởi bản thân thế nhưng có thể ăn xong kích cỡ như vậy.

Viên Lãng nhân lúc cô thất thần, liền ấn xuống chốt mở, lại bắt lấy cô hướng đến bên cạnh: “Quỳ cho tốt.”

Tô Uyển ngoan ngoãn quỳ gối trên sô pha, chu mông lên phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ giả đang tự động thọc vào rút ra, đôi môi cô khẽ nhếch: “Thật thoải mái… Ân…”

Lực độ gãi đúng chỗ ngứa, hơn nữa mỗi một lần đều có thể cắm đến nơi mẫn cảm.

Bên này, trong phòng hai người chơi đến chính vui vẻ, Viên Lãng thấy cô như là muốn nghiện, đang nghĩ ngợi tới việc đem đồ chơi thu hồi lại đổi thành chính mình, nhưng không nghĩ tới chuông cửa vang lên, anh vội vàng lấy qua váy ngủ bị cô ném ở một bên, sau khi tròng lên cho cô, lúc này mới đi mở cửa.

Tô Uyển không biết người đến là ai, vội vàng đem tất cả mấy món đồ chơi tình thú trên sô pha thu hồi, túi vừa mới khép lại, cửa đã bị mở ra, Viên Sâm đi vào. Mà cô vẫn đang giữ tư thế quỳ vừa rồi, may mắn có váy ngủ che lại.

Viên Sâm vào phòng đã ngửi được một cổ mùi hương quen thuộc, nhìn vẻ mặt cổ quái của Tô Uyển thì đại khái cũng đoán được.

“Ân…” Trong cơ thể một đợt mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, Tô Uyển kêu lên tiếng.

“Không thoải mái sao?” Viên Sâm nhìn cô, hỏi.

Viên Lãng thấy thế, vội vàng tiến lên: “Anh như thế nào mà lúc này lại đây?”

Viên Sâm thu hồi ánh mắt, đem túi trên tay đưa cho anh: “Trở về nhà, mẹ kêu anh thuận đường mang lại đây cho em.”

Viên Lãng tiếp nhận túi kia, đang muốn hạ lệnh đuổi khách. Thì lúc này, Tô Uyển đứng lên, hai chân run rẩy, đang muốn chào hỏi một tiếng, nhưng vừa mở miệng, lại là phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp. Mặt cô hồng đến phía sau lỗ tai, không nói một tiếng mà chạy vào phòng tắm.

“Xem ra anh lại quấy rầy đến hai đứa.” Viên Sâm thấy thế, vỗ vỗ bả vai em trai, cười cười, hướng cửa đi đến.

Mà lúc này trong phòng tắm, Tô Uyển xụi lơ trên mặt đất, tay gian nan mà thăm dò xuống dưới, rút ra, nhìn dươиɠ ѵậŧ giả bị che kín bởi dâʍ ɖị©ɧ của cô, một tay đem nó ném xuống đất, ô ô mà khóc lên tiếng.

Lần thứ hai, cô lần thứ hai ở trước mặt Viên Sâm phát sinh loại chuyện này, ngày mai đến công ty, cô muốn như thế nào gặp người?!