Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 44: Lĩnh Thưởng 2

Nguyễn Dao tỏ vẻ giật mình: "Mới bốn mươi lăm tuổi thôi sao? Tôi còn tưởng năm nay bác sáu mươi tuổi rồi đấy. Tôi đoán như vậy vì bề ngoài của bác trông già trước tuổi, ngoài ra còn vì đầu óc của bác nhanh quên giống những cụ già lớn tuổi vậy. Lần trước vì bác nói bậy bạ nên mọi người muốn đến Cục Công an tố cáo bác, sao bây giờ bác lại dám sỉ nhục thanh niên tri thức nữa vậy?"

Triệu Hương Lan suýt chút thì tắc thở:"…"

Cô mới già trước tuổi, cả nhà cô đều già trước tuổi.

Thẩm Văn Thiến nghe được lời của Nguyễn Dao, lập tức hiểu ý: "Bác Triệu, bác phải xin lỗi chúng tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo bác bôi nhọ danh dự của chúng tôi."

Ôn Bảo Châu mím môi nhỏ giọng nói: "Tôi cũng đi."

"…"

Triệu Hương Lan tức giận đến mức suýt chút nữa thì cắn nát răng.

Những thanh niên tri thức này đúng là có bệnh, động một chút là tố cáo.

Đội trưởng Hồ nghe thấy Thẩm Văn Thiến và Ôn Bảo Châu nói muốn tố cáo thì không thể giả chết nữa.

Đi tới quát: "Vợ Bảo Điền, bà lại gây rắc rối nữa, tháng này bà đừng hòng lấy được tiền công ."

Triệu Hương Lan nhảy lên ba thước như châu chấu: "Đội trưởng, rõ ràng là bọn họ gây sự trước. Chính Nguyễn Dao cũng đã đồng ý chuyển đến nhà tôi trả ơn, bọn họ lại ngăn cản không cho nó trả ơn, đây không phải là ăn cháo đá bát thì là cái gì?"

Đội trưởng Hồ nhìn về phía Nguyễn Dao: "Thanh niên tri thức Nguyễn, tự cô nói xem?"

Nguyễn Dao: "Đội trưởng Hồ, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, nếu cha mẹ tôi đã nói thế rồi thì tôi đương nhiên nguyện ý thay nhà tôi trả lại phần ân tình này. Nhưng hai vị thanh niên tri thức khác cũng đã nhắc nhở tôi, trước tiên tôi là một thanh niên tri thức, tôi đi lên núi xuống nông thôn là tới để tiếp nhận giáo dục lại nông dân nghèo. Là một thành viên của thanh niên tri thức, đương nhiên tôi không thể rời khỏi đại đội ngũ thanh niên tri thức này."

"Thêm nữa điểm thanh niên tri thức nằm cạnh rừng cây nhỏ, cánh cửa lại bị hỏng, mấy nữ thanh niên tri thức khác lại nhát gan, tôi lo nếu tôi chuyển đi thì bọn họ sẽ sợ tới mức buổi tối cũng không dám ngủ mất. Nên tôi định ở điểm thanh niên tri thức ba ngày, ở Nguyễn gia trả ơn bốn ngày."

Lần đầu tiên đội sản xuất có thanh niên tri thức tới, đội trưởng Hồ đương nhiên không muốn thanh niên tri thức xảy ra chuyện, suy nghĩ rồi gật đầu: "Được, vậy thì cứ dựa theo lời cô nói, hai bên ở qua lại."

Triệu Hương Lan sao có thể hài lòng: "Như vậy sao được? Đã nói là chuyển đến nhà ta ở rồi, thái độ này của con rõ ràng là không muốn trả ơn!"

Vẻ mặt Nguyễn Dao nghiêm túc nói: "Tuy nói trời đất bao la cha mẹ là lớn nhất, nhưng đứng trước quốc gia thì không có cá nhân. Nếu bác gái không vui, vậy thì đến công xã xin thư ký chứng nhận, loại bỏ thân phận thanh niên tri thức của tôi là sau này tôi có thể báo ân ở Nguyễn gia với tư cách cá nhân rồi."

"…"

Triệu Hương Lan tức giận đến lệch cả mũi, làm sao thư ký có thể cấp cho bà chứng nhận như thế?

Đội trưởng Hồ chốt lại: "Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, tất cả trở về làm việc cho tôi."

Triệu Hương Lan trừng mắt nhìn Nguyễn Dao một cái, uốn éo cái mông quay lại ruộng.

Đợi Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến cũng đi rồi, lúc này Nguyễn Dao mới hạ giọng nói: "Đội trưởng Hồ, tôi có chuyện muốn đưa tin."

Sau đó, cô liền tóm gọn lại chuyện trước đây mình bắt được gián điệp, bây giờ tổ chức cấp cho cô bằng khen nói với đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ nghe xong, kích động đến mức giọng nói cũng lạc cả đi: "Thanh niên tri thức Nguyễn thật sự được đánh giá là "phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" sao?"

Nguyễn Dao đưa thư qua: "Đương nhiên là thật rồi ạ."

Đội trưởng Hồ lau tay lên người vài cái, cẩn thận nhận lấy thư, khi nhìn thấy Nguyễn Dao được mời đi Trấn Thượng tiếp nhận khen thưởng, hai tay ông không nhịn được mà run rẩy.

"Đi Trấn Thượng một chuyến rất bất tiện, để tôi chạy xe ngựa đưa thanh niên tri thức Nguyễn qua đó."

Vậy thì quá tốt rồi.

Trong đội sản xuất có một phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa, đây là vinh dự của toàn bộ đội sản xuất bọn họ, sau này bình chọn đại đội trưởng tiên tiến, ông cũng có thể vì vậy mà được thêm điểm.

Nguyễn Dao tỏ vẻ cảm kích: "Vậy thật sự rất cảm ơn đội trưởng Hồ, vừa nãy tôi còn lo lắng phải làm thế nào để đến được Trấn Thượng. Phương tiện giao thông ở đây không giống như ở thủ đô, tôi có thể đi xe đạp nhưng tôi không cách nào cưỡi ngựa được."

Đội trưởng Hồ nghe thấy cô có thể đi xe đạp, đáy mắt hiện lên sự ngưỡng mộ: "Cưỡi ngựa không khó, đội sản xuất của chúng ta có ba con ngựa. Chờ qua ngày mùa bận rộn, nếu thanh niên tri thức Nguyễn muốn học thì có thể để cho con gái nhà tôi dạy cô."