Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 24: Gián Điệp 1

Nguyễn Dao không nói gì, hiểu được ý của cô là được rồi, nhưng cũng không cần nói ra tên người kia đâu.

Người đàn ông không lên được cũng có lòng tự trọng mà.

Đẹp trai nhưng số khổ.jpg

Nhưng không đợi cô mở miệng, Ôn Bảo Châu lại lần nữa nói ra một câu gây chấn động.

"Nguyễn Dao, cô trông rất xinh đẹp, chẳng phải cô cũng là gối thêu hoa sao?"

Nguyễn Dao: "..."

"Phụt-"

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn.

Xe lửa đi qua một đường hầm, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, toa tàu đột nhiên sáng bừng lên.

Nguyễn Dao xoay người nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt hoa đào cười như không cười.

Người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen ngả vàng, khi xe lửa tiến về phía trước, ánh sáng lướt trên hầu kết của anh, khi sáng khi tối.

Gợi cảm muốn chết.

Lâu Tuấn Lỗi huých khuỷu tay vào Tần Lãng, trêu ghẹo: "Tần Lãng, xem ra ấn tượng của anh với nữ đồng chí không được tốt, gối thêu hoa thì đẹp chứ không xài được ha."

Khóe miệng Tần Lãng khẽ giật: "Ít nhất là cũng ngắm được, đỡ hơn có một số  người có cái tên đẹp nhưng người lại không đẹp như tên."

Lâu Tuấn Lỗi: "..."

Nói xấu người khác bị chính chủ nghe thấy, thật sự xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Nguyễn Dao: Anh nghe tôi cãi nhau với anh này.

"Hai vị đồng chí hiểu lầm rồi. chúng tôi vừa rồi không phải nói vị đồng chí Tần này, mà là một thanh niên trí thức mà các người không biết."

Tần Lãng nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, từ chối cho ý kiến.

Nguyễn Dao: Chỉ cần tôi không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.

Lập tức ngón tay thon dài của anh chỉ về phía sau cô nói: "Tôi quay lại lấy bút."

Nguyễn Dao nhìn tới chỗ hướng tay anh chỉ tới, lúc này mới phát hiện ở trong góc bàn có một cây bút màu đen.

Cô nhanh chóng tránh đường.

Tần Lãng lướt ngang qua cô, nhặt lấy cây bút bỏ vào túi áo trước ngực mình.

Lúc đi ra, Nguyễn Dao nhịn không được mà đưa mắt liếc nhìn, là bút máy hiệu Anh Hùng.

Ở thời đại này, một cây bút phải có giá năm hoặc sáu nguyên, thuộc loại hàng tiêu dùng cao cấp.

Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, có thể sử dụng bút máy hiệu Anh Hùng, chứng minh rằng chức vụ gia thế của anh hẳn là rất tốt, nhưng tiếc là người này không lên được.

Trong lòng Nguyễn Dao lần thứ một ngàn lẻ một cảm thấy đáng tiếc.

Đi ra ngoài được một đoạn xa rồi, Ôn Bảo Châu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cho dù là gối thêu hoa, cũng là một chiếc gối đẹp."

Nguyễn Dao nhìn cô ấy một cái, cũng không khuyên bảo nữa.

Người đàn ông kia không đi cùng nơi với bọn họ, về sau cũng không gặp nhau nữa nên khỏi phải nghĩ nhiều.

Ai ngờ ngay sau đó chợt nghe Ôn Bảo Châu giận dữ nói: "Ai, đáng tiếc tôi không phải là gối thêu hoa, hai người xứng đôi nhất."

Nam thanh nữ tú, đứng cùng một chỗ cùng nhau đẹp mắt hơn cả nồi bánh bao thịt.

Nguyễn Dao vội vã nói: "Đừng nói bậy, trong lòng tôi chỉ có Tổ quốc."

Ôn Bảo Châu gãi mũi, có chút không rõ vì sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.

**

Sau khi Nguyễn Thanh Thanh gặp chuyện không may, bên này Nguyễn Bảo Vinh cũng đã xảy ra chuyện.

Mặc dù cuối cùng những người trong Đại Viện đã chọn không báo cáo, nhưng bài thơ khiêu da^ʍ vẫn lan truyền khắp xưởng sắt thép.

Ngày đầu ông ta tới nơi làm việc khuôn mặt đầy vết xước, dọc đường đi tất cả mọi người đều chỉ trỏ mặt ông ta.

Trong đó Lão Thái bình thường ít khi bất hòa với ông ta nhất, cũng ngay lập tức bắt lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng.

"Lão Nguyễn à, anh tài hoa như vậy, không ngờ lại có thể viết thơ khiêu da^ʍ."

Sắc mặt Nguyễn Bảo Vinh đen như đáy nồi: "Thơ khiêu da^ʍ không phải do tôi viết, tôi đã giải thích với mọi người rồi."

"Bộ ngực mềm mại trắng muốt của em khiến cho anh run rẩy, má ơi, sao anh lại có thể viết thơ ca lỗi liệu như thế?"

Nguyễn Bảo Vinh trợn mắt nhìn: "Mẹ kiếp Lão Thái, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không phải tôi, không phải do tôi viết!!!!"

Lão Thái nghe thấy ông ta chửi mẹ kiếp, xắn tay áo lao về phía trước, đấm một quyền vào mắt của Nguyễn Bảo Vinh.

Nguyễn Bảo Vinh ăn đau, lúc này cũng vung nắm đấm đánh trả.

Sau khi ẩu đả với nhau, trên mặt Nguyễn Bảo Vinh giống như mở một cửa hàng nhuộm, chỗ đỏ chỗ tím.

Xưởng trưởng gọi hai người tới văn phòng mắng mỏ một trận, sao đó nhìn Nguyễn Bảo Vinh nói: "Lão Nguyễn à, chuyện này của anh đã mang lại ảnh hưởng rất xấu cho công xưởng, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, anh tạm thời không cần đến làm việc."

Vẻ mặt Nguyễn Bảo Vinh không thể tin nổi: "Xưởng trưởng, tôi bị oan, thực sự thơ khiêu da^ʍ kia không phải do tôi viết, tôi có thể thề với trời, nếu như là tôi viết, tôi sẽ bị sét đánh, chết không tử tế, khiến cho Nguyễn gia chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn."

Ngay cả đoạn tử tuyệt tôn cũng đã lôi hết ra, có thể thấy được trong lòng Nguyễn Bảo Vinh có bao nhiêu kích động.

"..."

Nguyễn Bảo Vinh tức giận đến phát run.