Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 8: Mèo hoang nhỏ mềm mại

Edit: Ryon

Thành phố lúc rạng sáng yên tĩnh không tiếng động, chìm trong ánh sáng đèn điện rực rỡ lung linh, lan tỏa rộng khắp trên mỗi con đường, làm trái tim con người an tâm tìm về chốn cũ.

Nhưng người bị cồn thanh tẩy qua, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.

Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô gái nằm trên đùi mình, huyệt thái dương giật giật rất đau.

Anh vừa rồi mang người lại đây?

Cho nên, cô liền tự nhiên nằm lên đùi anh?

Này là điên rồi đi!

Với bộ dạng này của cô có thể một đấu bốn sao? Còn làm bản thân chảy máu đến đầm đìa?

Triệu Cảnh Hàng nghĩ vậy, mày nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng, không hổ danh là người bên cạnh anh, người bình thường làm sao khi dễ được chứ!

"Đừng động.." Người trên đùi lên tiếng nỉ non.

"Cô kêu ai đừng động, ra lệnh cho tôi hả?"

Triệu Cảnh Hàng nâng cằm cô lên, ánh sáng chiếu vào gương mặt càng rõ ràng hơn.. Chắc là lúc trước lăn vài vòng trên đất, nên vết máu trên mặt cô đã đen lại, đầy bụi bẩn.

Triệu Cảnh Hàng nhìn vài lần, ghét bỏ thả tay.

Bẩn muốn chết, nên ném ra ngoài.

"Đừng ném tôi xuống.."

Giống như nghe được lời trong lòng anh, người trên đùi đột nhiên mở mắt. Tựa như nhận sai người, chỉ mê mang nhìn anh: "Đừng ném tôi xuống, anh dẫn tôi về nhà, tôi.."

Ý thức cô không rõ ràng, chỉ là theo bản năng nói ra.

Triệu Cảnh Hàng dừng hai giây, có chút mới lạ, khó có được nghe cô nói chuyện như thế.

Người này không chỉ đánh đến ngốc, còn uống rượu tới ngốc.

"Đánh không lại người khác còn muốn tôi mang cô về nhà?" Triệu Cảnh Hàng nói: "Cô là vệ sĩ của tôi hay tôi là vệ sĩ của cô?"

"Mang tôi về nhà.. Xin anh đó!" Thẩm Thu cầm tay kia của anh, như tìm thấy thứ gì đó ấm áp, liền đem gương mặt lại gần lòng bàn tay anh, không tiếng động cọ cọ.

Lòng bàn tay mềm mại tinh tế, mang theo chút lạnh lẽo.

Hình ảnh cô gái hung ác trong vũng máu vẫn còn in trong đầu, bây giờ lại ngoan ngoãn lạ thường.

Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, ánh mắt thu lại, ma xui quỷ khiến điều chỉnh bàn tay.

Liền thấy cô cọ tới, mặt dán sát vào, tìm góc độ thoải mái nhất, nhắm mắt lại.

"..."

Ngoài xe đèn đường không ngừng vụt qua, ánh sáng chớp loé trên mặt cô, lặp lại đều đặn.

Triệu Cảnh Hàng im lặng quan sát, sau đó cau mày quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô gái này là mèo sao?

Một lúc làm nũng, một lúc lại giương nanh múa vuốt, không coi ai ra gì.

* * *

Dì Lương bị bác sĩ gõ cửa làm cho hoảng sợ, chờ mười phút sau, thấy được thiếu gia nhà mình ôm Thẩm Thu vết thương đầy người trở về, bà kinh ngạc đến chút buồn ngủ cũng không còn.

Bà không dám hỏi nhiều, chạy nhanh đến giúp đỡ bác sĩ thay quần áo cho Thẩm Thu.

"Thiếu gia! Cậu đi ra ngoài trước đi, chỗ này có tôi rồi."

Triệu Cảnh Hàng nhìn cô gái trên giường, ừ một tiếng, xoay người đi ra cửa.

Thời gian đã trễ, nhưng anh hôm nay không có buồn ngủ.

Cũng chưa về phòng, trực tiếp ở hành lang gọi điện thoại cho Lý Tử Tấn, nhưng không ai trả lời.

Tiếng nói máy móc vang lên làm người càng thêm bực bội, Triệu Cảnh Hàng đem điện thoại ném một bên, sắc mặt âm u.

Anh không thích thay người khác gải thích.

Vô cùng.. không thích.

Chờ bác sĩ xử lý xong vết thương đã rạng sáng hai giờ.

Ông từ trong phòng đi ra, dừng trước mặt Triệu Cảnh Hàng.

"Triệu tiên sinh! Vết thương của vị tiểu thư bên trong đã xử lý, chủ yếu là trên vai và đùi, nhưng không có vấn đề lớn, ngài yên tâm."

Yên cái gì tâm.

Anh lại không có nhọc lòng.

Triệu Cảnh Hàng tùy ý phất tay: "Đã biết."

"Tôi đi trước, có vấn đề gì thì gọi điện thoại!"

"Ừm."

Bác sĩ đi rồi, dì Lương đắp chăn cho Thẩm Thu xong, cũng đi ra.

"Cậu nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc tốt." Dì Lương không hỏi đã xảy ra chuyện gì, ông chủ không nói, bà cũng không lắm miệng.

Triệu Cảnh Hàng kinh ngạc nhìn bà: "Dì nơi nào nhìn ra, tôi đêm nay muốn đợi ở đây?"

Dì Lương: "A.."

Triệu Cảnh Hàng: "Vết thương nhỏ mà thôi. Làm vệ sĩ còn không thể bị thương sao? Hơn nửa đêm còn cần người chăm sóc?"

Dì Lương chần chờ: "Nhưng là.."

"Cô ta là vệ sĩ, không phải đại tiểu thư!" Triệu Cảnh Hàng không nhẫn nại: "Được rồi dì về phòng ngủ đi, không chết được."

Dì Lương không dám trái ý Triệu Cảnh Hàng, vừa rồi cũng nghe bác sĩ nói, Thẩm Thu không có gì đáng lo, bà liền gật đầu.

"Tôi đi xuống trước."

"Được."

Tiếng bước chân trên cầu thang càng lúc càng xa.

Triệu Cảnh Hàng xoay người về phòng, nhưng đi được vài bước, lần nữa quay trở lại phòng Thẩm Thu, đẩy cửa vào.

Anh hoàn toàn không có ý thức để người bệnh yên tĩnh, bước chân lớn tiếng đi đến mép giường, rũ mắt nhìn cô.

Vết thương trong người cô anh không nhìn thấy, nhưng trên mặt đã được bôi thuốc, một màu đỏ thẫm, còn dọa người hơn lúc nãy.

"Tôi có thể làm rất nhiều.." Người trên giường đang nằm mơ, nói mớ ngoài miệng, rất nhỏ, nghe không rõ ràng.

Triệu Cảnh Hàng cúi người: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nghe lời.."

"Cô nghe lời ai?" Triệu Cảnh Hàng tàn nhẫn véo mặt cô: "Tôi muốn cô nghe lời tôi, cô nghe sao? Cô chính là cái máy theo dõi của Triệu Chính Nguyên."

"Ngô.." Thẩm Thu bị đau, nghiêng đầu.

Thấy cô khó chịu, Triệu Cảnh Hàng mới vừa lòng cười một cái.

Nhưng vào đây, ngoại trừ dày vò cô một chút, anh cũng không biết chính mình muốn làm gì.

Sau một lúc lâu, anh cau mày, lại đi ra ngoài.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Với Thẩm Thu thì thế giới vẫn ồn ào như cũ.

Có người nói, chuyện trong mơ luôn trái ngược với hiện thực, nên Thẩm Thu luôn chờ mong sự tương phản đó.

Chính là không có, giấc mơ của cô luôn cùng với hiện thực giống nhau.

Quỷ quyệt, chân thật, không ngừng lôi kéo cô quay lại nhìn.

Trong mơ, cô gái nhỏ ở trong một căn phòng chật hẹp, bọn họ luôn coi thường cô.

Những đứa trẻ giống cô có rất nhiều: Mễ Mễ, Thiên Dương, Hạ Tri.. Còn có một người, gọi là A Diên, khoé mắt anh có nốt ruồi lệ, lúc cô bị bắt nạt anh sẽ bảo vệ cô.

Nhưng sự bảo vệ của trẻ con quá mức mỏng manh.

Cho nên cô bé vẫn luôn muốn trốn chạy khỏi nơi ác mộng kia, vì thế mỗi ngày cô đều ảo tưởng có cô chú sẽ thích cô, đem cô mang đi, cho cô một gia đình.

Thời gian ảo tưởng này rất dài, cô chờ rồi lại chờ, đợi lâu thật lâu, cuối cùng năm mười hai tuổi, chờ được cơ hội kia..

* * *

Đồng hồ báo thức buổi sáng đúng hẹn vang lên, khi Thẩm Thu mở mắt ra, một giọt nước mắt ấm áp không tiếng động từ khoé mắt chảy xuống.

Cô vẫn chưa phát hiện, chỉ giơ tay lên, nhìn băng vải quấn quanh lòng bàn tay.

Toàn thân đều đau, chuyện tối qua ở căn phòng kia, cô không quên.

"Con tỉnh?" Cửa phòng bị đẩy ra, dì Lương đi đến.

Thẩm Thu nhíu mày, muốn ngồi dậy.

Dì Lương thấy cô như vậy, vội vàng đi qua đỡ cô: "Mau nằm xuống, rất đau đi?"

Thẩm Thu ngồi dựa vào gối: "Còn tốt, không nghiêm trọng lắm!"

"Làm sao không nghiêm trọng, hôm qua dì thấy rõ vết thương ở vai và đùi của con." Bà thở dài: "Con một cô gái làm việc này, thực không dễ dàng."

Thẩm Thu: "Quen rồi liền tốt."

"A.. Còn có thể quen?" Dì Lương nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói: "Tối qua thiếu gia gây chuyện đánh nhau phải không? Làm sao trên người con toàn là máu? Con không biết lúc cậu ấy ôm con trở về thật là dọa người."

Ôm cô trở về?

Triệu Cảnh Hàng là người cuối cùng ở trong phòng tối qua, việc này cô mơ hồ có ấn tượng.

Xem ra, anh cũng sợ làm lớn chuyện lên, nên mới có thể đem cô mang về.

Kỳ thật khi đó nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh, trong lòng cô liền xác nhận mình được an toàn.

Tuy là từ đầu có người nói Triệu Cảnh Hàng kêu cô đưa đồ tới phòng 802, mới dẫn đến một loạt chuyện sau đó nhưng Thẩm Thu không nghĩ là anh ra lệnh.

Triệu Cảnh Hàng ác liệt không chịu nổi, cô biết. Việc kia anh có thể làm, cô cũng biết.

Nhưng vấn đề là Triệu Cảnh Hàng sẽ không làm như vậy, nếu tối qua cô không giấu dao trên người, thì không có biện pháp khống chế được bốn người kia, việc này sẽ nháo rất lớn.

Hiện tại Triệu gia sóng ngầm mãnh liệt, mà cô là do Triệu Chính Nguyên phái tới, Triệu Cảnh Hàng không có khả năng dính vào vũng nước đυ.c này.

"Cơm sáng đã làm xong, dì mang lên cho con." Dì Lương nói.

Thẩm Thu lắc đầu: "Cảm ơn dì Lương! Con xuống dưới ăn là được."

"Nhưng vết thương của con.."

"Có thể xuống giường."

Trước kia Thẩm Thu từng trải qua trọng thương hơn thế, chút vết thương này cô không để vào mắt.

Xốc chăn lên xuống giường, trong ánh mắt lo lắng của dì Lương, cô tự đi rửa mặt, xuống lầu đến cạnh bàn ăn.

Hôm nay bà nấu cháo gạo kê dùng với rau.

Bụng Thẩm Thu có chút đói, nếm hai ngụm cháo liền có cảm giác thèm ăn.

"Thiếu gia? Cậu hôm nay dậy sớm thế?" Dì Lương kinh ngạc lên tiếng.

Thẩm Thu ngước mắt nhìn, thấy Triệu Cảnh Hàng mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống. Áo ngủ tùy ý, đầu tóc lộn xộn, cả khuôn mặt tựa hồ viết một chữ "xú" thật lớn.

Thẩm Thu thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn.

"Có thể ăn cơm, xem ra tối qua không có chuyện gì." Triệu Cảnh Hàng kéo ghế dựa ra ngồi, tay lười nhác ôm ngực nhìn cô.

Thẩm Thu ừ một tiếng: "Cảm ơn anh quan tâm."

Có kỉ luật, nhưng khuôn mặt lại lạnh nhạt.

Anh nhìn một lúc, cảm thấy hôm qua mình bị ảo giác.

Tối qua cô gái làm nũng mềm mại kia thật sự là người này?

"Thiếu gia! Còn có việc gì sao?" Ánh mắt anh luôn ở trên người cô, Thẩm Thu không thể không xem nhẹ.

Triệu Cảnh Hàng: "Cô có bệnh phải không?"

"..."

"Tâm thần phân liệt."

Thẩm Thu cạn lời: "Anh muốn nói gì?"

Triệu Cảnh Hàng dựa ra sau, nói: "Tối qua lôi kéo không cho tôi đi, xin tôi mang cô về nhà không phải là bộ dáng này."

Tay cầm muỗng của cô dừng lại.

Anh nói: "Hay là uống nhiều quá, liền đổi tính."

Thẩm Thu không nhớ rõ những hành vi đó, nhưng cô cũng không xác định cô có hành vi này không, chuyện sau đó cô nhớ không rõ.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì?"

Thấy sắc mặt cô rõ ràng có chút thay đổi, khoé miệng Triệu Cảnh Hàng hơi cong.

Anh cảm thấy, bộ dáng người này biến sắc rất thú vị.

"A, phải không? Không nhớ rõ?"

Dì Lương từ trong bếp mang bữa sáng cho Triệu Cảnh Hàng.

Vệ sĩ không thích hợp cùng ông chủ ngồi cùng bàn ăn cơm, lúc trước Thẩm Thu vì Triệu Cảnh Hàng không dậy sớm nên mới ăn tại đây. Bây giờ anh muốn ăn sáng, cô nhanh chóng ăn hai miếng, liền đứng dậy.

"Không nhớ bản thân nói gì sao? Vậy nhớ rõ chính cô tối qua gây họa đi? Nói xem, giải quyết như thế nào?" Triệu Cảnh Hàng thong thả nói.

Thẩm Thu quay đầu lại nhìn anh.

Triệu Cảnh Hàng: "Cô làm bị thương bốn người cấp dưới của Lý Tử Tấn, có một tên bị thương ở vị trí quan trọng."

"Thiếu gia giúp tôi giải quyết đi."

Giọng điệu cực kỳ tự nhiên.

Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, nghĩ mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Tối qua là anh kêu tôi đi phòng 802 đưa đồ, vì vậy tôi mới gặp được bọn họ."

"Tôi lúc nào kêu cô đi?" Triệu Cảnh Hàng nói lời này âm thanh đè nặng, trầm giọng nói: "Có người dùng tên tôi kêu cô đi đưa đồ?"

Thẩm Thu đoán được không phải anh, nhưng hiện tại cô cần phải giả vờ chính mình nghĩ người đó là anh.

Cô cúi đầu: "Chỉ dùng tên anh sao? Tôi nghĩ là mệnh lệnh của anh, nên mới đi."

Lời này nói ra thật dễ nghe, làm anh nhớ tới cô tối qua.

Rất yên lặng nghe lời.

"Chính cô ngu xuẩn thì nói ai?" Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ nói, lại nhìn gương mặt đầy thuốc của cô. Anh nhớ rõ, tối qua chính gương mặt này rất ngoan ngoãn nằm trên tay anh.

"Nếu anh không giải quyết, thì tôi cũng không giải quyết được."

Mèo lại bắt đầu giơ móng vuốt.

Như dự đoán, giây tiếp theo Triệu Cảnh Hàng liền nghe được mèo hoang nhỏ này cười nhạt: "Nói như vậy, tôi đành phải tìm Triệu Chính Nguyên tiên sinh, giải thích một chút sự việc tối qua."