Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 4: Thiếu gia! RỜI GIƯỜNG!

Edit: Ryon

Tiếng nhạc sớm đã bị người tắt đi, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng, âm thanh nói chuyện trong điện thoại vang lên rất rõ ràng.

Khi nghe được nội dung bên kia nói ra, xung quanh lại càng yên lặng hơn.

Triệu Cảnh Hàng nhướng lông mày, cầm lấy điện thoại, buông lỏng tay đang bóp cổ Thẩm Thu.

Mất đi lực chống đỡ, Thẩm Thu liền khuỵu gối trên mặt đất ho khan, yết hầu vừa đau vừa nóng rát, cô căn bản kiềm chế không được, ho đến phổi cũng muốn bay ra ngoài.

Anh liếc cô, không chút áy náy, nói với người trong điện thoại: "Con cùng vệ sĩ tán gẫu, ba có chuyện gì muốn nói?"

Vân đạm phong khinh*, dường như chuyện vừa rồi chỉ là việc xảy ra hàng ngày.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Ngữ khí Triệu Chính Nguyên so với anh lại càng bình tĩnh, trầm mặc hai giây, nói: "Con còn muốn thứ kia không?"

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng lập tức lạnh xuống.

Triệu Chính Nguyên nói: "Làm việc nên đúng mực, khoảng thời gian này, con hẳn là biết làm gì rồi đó?"

Không ai biết bọn họ kín đáo nói chuyện khó hiểu gì, nhưng nhìn sắc mặt Triệu Cảnh Hàng, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

"A! Được thôi!" Anh bỗng nhiên cười to, đem Thẩm Thu từ dưới đất kéo lên: "Ba đưa người đến thưởng thức, lần này con sẽ chăm sóc, cung kính thật tốt, có thể đi?"

Đô đô..

Điện thoại bị cắt đứt, Triệu Chính Nguyên không trả lời.

Nụ cười của Triệu Cảnh Hàng càng lạnh lẽo, ném điện thoại lên sô pha, nói: "Tiểu vệ sĩ, nghe thấy không?"

Thẩm Thu còn chưa lấy lại hô hấp, thở gấp nhìn anh.

Triệu Cảnh Hàng: "Có chút năng lực."

Thẩm Thu: "..."

"Đi thôi." Anh đẩy cô ra, nói với những người khác: "Mọi người tiếp tục, tôi về trước, phải đem tiểu vệ sĩ này cung kính mới được."

"..."

Lời này như thế nào cũng không giống lời hay.

Bên người Triệu Cảnh Hàng luôn có vệ sĩ, điểm này bọn họ đều biết.

Cũng biết, mấy người vệ sĩ lúc trước là do ba anh đưa tới, nên mới bị anh giày vò rất thê thảm, từ chức rồi hủy hợp đồng, không ai vượt qua được ba tháng.

Hiện tại người này.. Cung kính?

Đoán chừng là lại bắt đầu tra tấn người ta đi.

* * *

Thời điểm ký tên vào hợp đồng, Thẩm Thu đã lường trước được tất cả tình huống không tốt.

Ngay cả việc hôm nay bị bóp cổ, đều nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô.

Cô không có khuynh hướng chịu ngược, nhưng so với những gì cô đã trải qua, cái này không đáng nhắc tới. So với số lẻ của tiền thù lao thì càng nhỏ bé không đáng kể.

Sinh hoạt cùng Diêm Vương? Này có là gì!

Cô cũng là lệ quỷ.

"Thiếu gia, sau này tôi sẽ lái xe. Hiện tại chúng ta về Đức Gia Quân Đình?" Giọng nói Thẩm Thu vì gặp chuyện vừa rồi nên còn khàn khàn.

Triệu Cảnh Hàng: "Không đi! Cùng cô về nhà?"

Thẩm Thu: ".. Kia anh lên xe trước đi."

Triệu Cảnh Hàng lạnh mặt ngồi xuống.

Đức Gia Quân Đình nằm trong khu biệt thự mới xây dựng, cô biết anh không ở cùng người nhà, nơi đó ngoài bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, chỉ có một người là anh.

Lái xe gần 40 phút, liền tới nơi.

Thẩm Thu dừng xe, mở cửa cho anh, rồi tới cốp xe, lấy hành lý của chính mình.

Vệ sĩ tư nhân 24 giờ, từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở nơi này, lúc cần sẽ có mặt.

Triệu Cảnh Hàng thấy cô xách hành lý cũng không ngạc nhiên, người kia vì giám sát nên mấy vệ sĩ lúc trước đều sống bên cạnh anh.

"Thiếu gia đã về!" Người giúp việc đã đứng ở huyền quan chờ, đặt dép lê xuống đất, cầm áo Triệu Cảnh Hàng treo lên ngay ngắn.

Bà từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thẩm Thu một lần, cái gì cũng không hỏi.

"Cậu muốn ăn khuya không?"

Triệu Cảnh Hàng tháo vài nút trên cổ áo, đi vào phòng khách ngồi: "Đói rồi, làm đi."

"Vâng."

"Khoan đã." Anh đột nhiên gọi người lại.

Người giúp việc dừng lại theo mệnh lệnh.

Triệu Cảnh Hàng: "Dì không cần làm, tôi đột nhiên muốn ăn bánh bao gạch cua ở thành Nam."

Bà sửng sốt: "Này.."

"Cô, đi mua." Triệu Cảnh Hàng chỉ Thẩm Thu.

Thẩm Thu kéo hành lý đứng một bên, nghe anh nói, mày nhíu lại.

Thành Nam, nơi đó cách chỗ này rất xa.

"Thiếu gia! Lái xe đi về mất khoảng ba giờ."

"Tôi biết."

Triệu Cảnh Hàng ngẩng đầu lên, lười biếng dựa vào sô pha. Từ góc độ này nhìn qua, Thẩm Thu thấy được cằm anh, tinh xảo góc cạnh, giống như là tác phẩm Nữ Oa nghiêm túc điêu khắc ra.

Nhưng lại không hiểu, vì sao Nữ Oa lại đưa bệnh tâm thần vào một khuôn mặt như thế nữa.

Thẩm Thu: "Anh chắc chắn?"

Triệu Cảnh Hàng: "Kêu làm mà không đi?"

"..."

"Sao? Cô cho là tôi không tố giác được cô?"

"Tôi không nghĩ vậy." Thẩm Thu vẫn là lựa chọn tuân theo, buông hành lý ra, nói: "Tôi muốn hỏi, một l*иg* đủ không?"

*L*иg: Giống như cái xửng, thường làm bằng tre, trúc, dùng để hấp bánh bao, há cảo.

"Đủ! Nếu cô muốn ăn, có thể một thêm một phần." Triệu Cảnh Hàng tay chống cằm, mỉm cười nói: "Tôi trả."

* * *

Trời đã khuya.

Nhưng cũng may cửa hàng bán bánh bao kia kinh doanh lúc tối, đêm xuống mới mở cửa, Thẩm Thu đến nơi chỉ mua được một l*иg cuối cùng.

Mua đồ xong, cô chạy không ngừng* quay trở về.

*Nguyên văn là "Mã bất đình đề": Ngựa không ngừng vó.

Về đến nhà Triệu Diêm Vương là ba giờ sáng, anh đã sớm ngủ mất.

Thẩm Thu cũng không gọi dậy, tùy tiện ném l*иg bánh kia lên bàn trà, xoay người xách hành lý của mình.

"Thẩm tiểu thư! Tôi đưa cô lên phòng."

Người giúp việc không biết từ nơi nào đi tới.

Thẩm Thu: "Dì còn chưa ngủ?"

"Chờ cô trở về." Bà giúp cô xách hành lý: "Lúc nãy không nghĩ cô là vệ sĩ mới của thiếu gia.. Vì mấy người trước đều là nam."

Thẩm Thu cười cười: "Gọi con Thẩm Thu là được, dì xưng hô như thế nào?"

"Cứ kêu là dì Lương đi."

"Vâng ạ."

Dì Lương giúp cô đem hành lý dọn vào phòng, nơi ở rất lớn, đồ đạc trên giường đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thẩm Thu: "Cảm ơn!"

Dì Lương: "Không cần! Về sau vất vả cho con rồi!"

Thẩm Thu khựng lại, sau đó liền hiểu, dì Lương biết cô ở cạnh người kia, đương nhiên là vất vả.

"Dì Lương, người cũng vất vả."

Bà sửng sốt, nói: "Thiếu gia kỳ thật không phải như vậy."

Thẩm Thu nghi hoặc nhìn bà, lời này nói ra, cô cũng không đáp lại.

Dì Lương không nhiều lời, đặt hành lý xuống liền đi ra ngoài.

Thẩm Thu nghĩ, có thể là sợ tai vách mạch rừng*, nên mới nói lời dễ nghe đi.

*Tai vách mạch rừng: Tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền.

Thẩm Thu không để ý, rửa mặt xong liền lên giường, lấy di động mở Wechat, nhấp vào khung nhắn thoại.

Hôm nay ngày đầu tiên, không được thuận lợi.

Hai câu này.. Thẩm Thu nhíu mày dừng lại, đem từng chữ xóa đi.

Quá muộn, đối phương không chừng đã ngủ.

Cuối cùng cái gì cũng không gửi, trực tiếp buông di động.

Một đêm này, cô nhắm mắt liền ngủ say, chủ yếu là do mệt mỏi.

Bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học trực tiếp đánh thức cô dậy.

Tuy không ngủ đủ giấc, nhưng cô không có thói quen ngủ nướng, sau khi rời giường liền đi xuống lầu.

Dì Lương thấy cô có chút ngạc nhiên: "Hôm qua ngủ trễ như vậy, bây giờ đã tỉnh rồi!"

Thẩm Thu gật đầu: "Quen rồi ạ."

Dì Lương không tiếp xúc nhiều người, ngày thường bà cùng thiếu gia nói chuyện rất ít, hiện tại trong nhà có thêm một cô gái, bà có chút không quen.

"Vậy con muốn ăn gì, dì làm cho con?"

Cô lắc đầu: "Dì Lương! Cơm sáng để con tự làm."

"Không có gì! Thiếu gia bình thường cũng chưa dậy, buổi sáng đều nhàn rỗi." Dì Lương nói xong đi vào phòng bếp: "Chiên trứng cho con được không?"

Thẩm Thu: "Vậy được rồi, cảm ơn dì."

"Không cần khách sáo."

Trong nhà có thêm một vệ sĩ không hiếm lạ gì, nhưng thêm một "nữ" vệ sĩ thì rất không bình thường.

Thẩm Thu ngồi vào bàn ăn sáng, dì Lương trộm nhìn vài lần đánh giá cô.

Cô gái nhỏ cao gầy, thoạt nhìn cũng xinh đẹp. Làm sao là vệ sĩ được, nhìn như thế nào cũng giống đối tượng cần phải bảo vệ..

Thẩm Thu không biết suy nghĩ của dì Lương, đợi cô ăn xong cũng mất một lúc, nhìn thời gian, cô gọi điện cho Triệu Cảnh Hàng.

Nhưng mà, không ai nghe máy.

Liên tục ba cuộc gọi không ai trả lời, cô dự định đi lên lầu.

"Thẩm Thu, chờ một chút!" Dì Lương đột nhiên gọi cô lại.

Thẩm Thu: "Có chuyện gì vậy dì?"

"Con muốn đi kêu thiếu gia rời giường sao?"

"Vâng ạ! Mười giờ đúng phải đến Triệu gia."

Dì Lương vẻ mặt khó xử: "Ừm.. Hay là chờ cậu ấy tự mình thức dậy đi."

"Sẽ đến trễ mất."

"Kia tốt hơn việc con bị trách phạt, cậu ấy không thích người khác quấy rầy, lúc thức dậy.. tương đối cáu kỉnh." Đối với cô gái nhỏ, dì Lương có lòng trắc ẩn, nhắc nhở hai câu: "Trước con là tiểu Dương, cũng vì kêu cậu ấy rời giường mà bị tẩn.."

Bị tẩn?

Đại thiếu gia con gà bệnh này, làm sao có khả năng đánh được vệ sĩ chuyên nghiệp.

Đoán chừng là đối phương không dám tấn công anh, nên mới "chủ động" bị đánh.

Thẩm Thu nói: "Cảm ơn dì Lương nhắc nhở, con sẽ chú ý."

Bà thấy cô kiên trì muốn đi, thở dài: "Được rồi, vậy con chú ý an toàn."

"Dạ."

Phòng Triệu Cảnh Hàng ở hướng tây nam, cửa không khóa, Thẩm Thu đẩy cửa đi vào, một mảnh tối tăm, như là đêm tối.

Ánh sáng từ cửa phòng ùa vào, trên giường lớn giữa phòng có một thân ảnh nhô lên, cô đi qua, đứng ở mép giường.

"Thiếu gia! Rời giường."

Người trên giường không nhúc nhích.

Thẩm Thu tràn đầy kiên nhẫn lặp lại: "8 giờ 35 rồi, nên rời giường."

Người trong ổ chăn bị đánh thức, động đậy.

"8 giờ 36, mời anh rời giường."

"Cút." Âm thanh khàn khàn, đầy bất mãn từ trong chăn truyền ra.

Thẩm Thu bất động, nói: "Đi nhà cũ mất một giờ, 10 giờ đúng phải đến, 9 giờ nhất định phải xuất phát, tôi cho anh thời gian chuẩn bị hai mươi phút."

Người trên giường rốt cuộc cũng mở mắt.

Ánh mắt tối tăm lộ ra sát khí mãnh liệt, giống như cô nói thêm một câu, anh ta sẽ từ dưới gối rút ra nhuệ khí, đem cô loạn đao chém chết.

"Tôi nói lại lần nữa, lăn.. ra."

Thẩm Thu như mang khiên chắn, nghênh đón sát khí của anh, tựa hồ không có ý muốn sống: "Nhưng anh không thể ngủ tiếp."

Triệu Cảnh Hàng xoa huyệt thái dương: "Cô thật sự chán sống đúng không?"

Thẩm Thu: "Ba anh nói, anh cần phải đến đúng giờ."

"Lăn!"

Triệu Cảnh Hàng thật sự buồn ngủ, lười cùng cô nói chuyện, kéo chăn, muốn ngủ tiếp.

Thẩm Thu không để anh như ý nguyện.

Chọc đại thiếu gia này, sẽ bị "tẩn". Không chọc anh, thì không thể đến đúng giờ, Triệu Chính Nguyên không hài lòng, cô sẽ bị sa thải.

Nên chọn đường nào, cô rất rõ ràng.

"Thiếu gia! Mời rời giường, anh đến trễ sẽ khiến ông nội anh có ấn tượng không tốt."

"Hay là tôi hiện tại gọi điện cho ngài Triệu Chính Nguyên."

"Anh còn vài phút nữa!"

Rầm..

Chăn bị xốc lên, Thẩm Thu dừng lại, chưa kịp phản ứng, người kia đột nhiên túm chặt vai cô, kéo xuống!

Cô ngã mạnh vào giường, giây tiếp theo, mặt bị người ta lấy gối nằm đè lại!

"Ngô.."

Gối nằm bị ép chặt chẽ, Triệu Cảnh Hàng là thật lòng muốn cô ngạt chết.

Thẩm Thu mất đi không khí, liên tục giãy giụa, mới phát hiện anh đơn thuần không phải tên gà bệnh.

"Thiếu.."

"Muốn cô yên lặng, nghe không hiểu?"

Chương trước - Chương sau