*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Hai người vào thang máy, tay Lương Tân Hòa bị Ninh Hi nắm chặt, người cô lạnh đến phát run.
Ninh Hi ấn tầng 15, nhẹ giọng nói với cô: "Đến chỗ chị trước đi, tối nay em đã ăn gì chưa?"
Lương Tân Hòa cuộn hai vai, hai bên Thái Dương cô đau nhức, môi hơi tái/ lắc lắc đầu.
Ánh mắt Ninh Hi đau xót, âm thầm thở dài, cô bóp nhẹ tay Tân Hòa, ý muốn an ủi. Ninh Hi đưa mắt nhìn con số máy móc trên bảng hiển thị, biểu cảm nôn nóng hiếm thấy.
Cuối cùng cũng đến tầng 15, cô vội kéo Ninh Hi ra ngoài, nhập mật mã rồi nhanh chóng vào nhà.
"Tân Hòa, em mau cởϊ áσ khoác ra đi." Sau khi vào nhà, Ninh Hi không thèm thay giày, vội vàng giúp Lương Tân Hòa cởϊ áσ khoác.
"Em không sao mà......" Lương Tân Hòa vừa cởϊ áσ khoác, vừa lấy dép trong nhà cho cô "Giày vớ của chị ướt hết rồi, mau cởi ra."
Hai người em giúp chị chị giúp em, rốt cuộc tay chân rối loạn, cả hai cùng cười.
Hai cô tự cởϊ áσ khoác, thay giày rồi vào trong.
"Em vào bồn tắm ngâm nước nóng trước đi." Ninh Hi đẩy nhẹ Lương Tân Hòa, "Đợi lát nữa chị tìm quần áo cho em."
"...... Dạ." Mái tóc dài ướt dính một phần, cả người lạnh run, đúng là rất khó chịu, nên Lương Tân Hòa cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp vào thẳng phòng tắm.
Nhà Ninh Hi được thiết kế tiện lợi cho một người ở, phòng tắm và toilet đều ở ngoài, rất lớn, được tách thành hai khu khô và ướt riêng biệt.
Giá treo nhiệt điện có khăn tắm sạch sẽ, trong phòng còn có mùi hương thoang thoảng.
Bước vào không ra tư mật của người thương, khiến Lương Tân Hòa hốt hoảng đứng một lúc rồi mới cởϊ qυầи áo. Cô bước vào phòng tắm vòi sen, nước ấm xua tan cái rét trên người, phòng tắm pha lê lập tức trở nên mờ ảo từ hơi nước.
Ninh Hi quay về phòng ngủ của mình, lấy một bộ quần áo mang ở nhà màu xanh lam, lại cầm theo một bộ đồ lót mới ra ngoài.
Đến trước cửa phòng tắm, cô dừng lại một chút, tiếng nước bên trong rất rõ ràng.
Lông mi cô giật giật, dừng lại một chút rồi mới gõ cửa: "Tân Hòa, chị đem quần áo đến, vào được không em?"
Một lúc sau, tiếng nước nhỏ dần, cô nghe Lương Tân Hòa ừ nhẹ một tiếng
Cô đẩy cửa đi vào, máy sưởi trong phòng tắm đã được bật, mùi dầu gội quen thuộc, tầm mắt cô lướt nhanh qua bóng người mờ ảo trong phòng tắm, đặt quần áo xong, cô vội vàng xoay người ra ngoài đóng cửa.
Lương Tân Hòa ở bên trong thở ra một hơi, vừa rồi nhất thời căng thẳng khiến cô cứng đờ, giây tiếp theo lại bật cười.
Cô gội đầu sạch, ra khỏi phòng tắm, thay bộ đồ mà Ninh Hi đã chuẩn bị cho cô.
Bộ quần áo ở nhà này còn rất mới, cô mặc lên có hơi dài một chút nhưng vẫn khá hợp, còn có mùi nước xả vải thoang thoảng.
Cô lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ nhà tắm ra, đang định sấy tóc thì Ninh Hi đến.
"Chị có nấu canh gừng, em lại uống đi."
Nước gừng ấm áp tỏa hương thơm nồng lan tỏa khắp nơi, bên trong còn có hai quả trứng chần.
Lương Tân Hòa rất đói bụng, trứng chần vô tình lại là món mà cô thích nhất, bên trong chín lòng đào dẻo nhẹ, cắn nhẹ, vừa ngọt vừa thơm.
Tắm nước nóng sạch sẽ, ăn chút thức ăn, cảm giác đau đầu cũng vơi đi một chút.
Lúc cô ăn, thì Ninh Hi đang cầm máy sấy sấy tóc cho cô.
"Chị sấy khô phần đỉnh đầu cho em trước nhé, nếu không rất dễ bị cảm."
"Phì......" Lương Tân Hòa đang cầm muỗng hơi khựng lại, "Chị giống mẹ em thế......"
Ninh Hi im lặng, có lẽ cũng không biết nên trả lời như thế nào, đáp lại Tân Hòa chỉ có tiếng gió phát ra từ máy sấy.
Cô nhanh nhẹn sấy tóc cho Lương Tân Hòa đến mức vừa khô, sau đó ngồi xuống ngắm Lương Tân Hòa, nhìn cô ấy ăn.
Bị cô nhìn khiến Lương Hòa mất tự nhiên, tìm chủ đề để nói: "Sao chị biết em ở dưới lầu?"
"Chị đoán, chị gọi điện cho em nhưng thuê bao, chị nghĩ điện thoại em hết pin. Em không có ở nhà nhưng chị lại thấy xe em trong gara, nên chị đoán em không đi xa. Vậy nên mới ra ngoài tìm thử."
Lương Tân Hòa cười cong cong mắt: "Đây là tư duy của tác giả tiểu thuyết trinh thám sao?"
Ninh Hi mím môi: "Đây là tư duy người thường."
"Cũng đúng, nhân vật chính trong tiểu thuyết sẽ không mang dép lê mặc áo khoác phong phanh trong thời tiết – 3 độ dầm mưa ra ngoài tìm người......"
Ninh Hi yên lặng, ánh mắt đọng lại trên người Lương Tân Hòa: "Nếu như nhân vật chính sốt ruột đi tìm người thương thì khả năng này vẫn rất lớn......"
Lương Tân Hòa cảm thấy hai bên cổ mình đỏ bừng lên, cô cắn cắn muỗng, nghĩ thầm "Người này thật biết tán tỉnh, thế mà lúc cần lại đẩy người ta ra."
Khi người khác tán tỉnh có thể lộ liễu, có thể đoán được, chỉ riêng vị tác giả này thường xuyên đánh úp tán tỉnh, dùng vẻ mặt đứng đắn nói lời lay động tâm trạng cô.
Lương Tân Hòa cố ý không tiếp lời cô ấy, ăn xong cô cầm chén bỏ vào bồn rửa bát để rửa
"Để đó đi, chị rửa cho."
"Dạ......" Lương Tân Hòa nhoẻn miệng cười nhìn cô ấy, "Cảm ơn chị ~"
"Toilet có nước súc miệng, cũng có bàn chải và ly mới, em cứ dùng." Ninh Hi đưa mắt nhìn cô, dịu dàng vừa nói vừa mang bao tay vào.
"Dạ......" Lương Tân Hòa bất ngờ chớp chớp mắt, nhìn thân ảnh của cô ấy, cô xoay người đi vào toilet, quả nhiên thấy những thứ đấy,
Rốt cuộc đã chuẩn bị từ khi nào th?
Mật ngọt tình nồng lướt qua lòng Tân Hòa.
Đến khi cô ra lại, thì Ninh Hi đã dọn phòng bếp sạch sẽ, uống trà ấm, dọn dẹp tài liệu trên bàn mình.
Vừa rồi cô đã thay đồ mới, áo lông màu kaki, quần dài màu trắng, trên sống mũi mang gọng kính, đèn bảo vệ mắt trên bàn chiếu sáng góc nghiêng xinh đẹp trên khuôn mặt cô, khí chất trầm tĩnh nhẹ nhàng.
"Thế...... Em về trước nhé," Lương Tân Hòa nhìn nàng, "Chị viết văn đi."
Ninh Hi ngẩng mặt: "Tối nay không viết."
"A? Thế...... Nghỉ ngơi một chút cũng không sao."
Ninh Hi nhìn cô nói nhỏ: "Chúng ta nói chuyện nhé?"
Tim Lương Tân Hòa đập nhanh hơn: "Ừm."
"Vừa rồi chị đã gửi WeChat cho Dư Bối, nhờ cô ấy nói giùm một tiếng với nhà xuất bản xin hoãn thời gian giao bản thảo, qua năm sau rồi tính tiếp."
Lương Tân Hòa lắp bắp kinh hãi: "Qua năm sau? Là tết Âm năm sau sao?"
"Ừ."
"Vì sao?"
Ninh Hi không trả lời trực tiếp, chỉ là nói: "Chỉ là hạn cuối giao bản thảo thôi, nếu chị viết thuận lợi thì trước tết Âm là giao được rồi."
Lương Tân Hòa nhìn cô, lông mi hơi giật giật: "...... Vì sao lại đột ngột như thế?"
Ninh Hi nhìn cô ấy, l*иg ngực phập phồng: "Tân Hòa, thật ra...... Mấy hôm nay chị cũng không có biện pháp tập trung viết được, nội dung viết ra ngay bản thân chị còn đọc không nổi. Chị càng lo lắng càng không viết được gì."
Lương Tân Hòa lo lắng hỏi: "Tại sao lại như vậy? Phải sao bây giờ?"
Ninh Hi đi về phía Lương Tân Hòa, đi đến trước mặt cô: "...... Hoà."
Khuôn mặt của cô nhanh chóng đến gần, rất gần, gần đến mức Lương Tân Hòa không khỏi nín thở.
"Em biết không? Hôm nay chỉ nửa tiếng không liên lạc được với em cũng khiến tâm trạng chị rất tệ, trạng thái rất kém, rất lo lắng."
"Em...... Em cũng không ngờ lại quên sạc pin dự phòng."
"Ừm, nên chị mới nghĩ nên dành nhiều thời gian hơn bên cạnh em. Đây là chuyện đầu tiên, viết lách mới là chuyện thứ hai."
Bên ngoài bão tuyết vẫn dữ dội, trong nhà lại ngập tràn ấm áp.
Giữa bầu không khí trầm lặng, hai người cách nhau rất gần, dường như có một đôi tay nhẹ nhàng bóp lấy trái tim của hai cô.
"Vậy sao?" Lương Tân Hòa chớp mặt, mặt đỏ lên: "....... Nhưng em vừa mới bắt đầu một hạng mục, chỉ sợ sẽ rất bận......."
"Không sao, khi em bận chị sẽ sáng tác." Ninh Hi nhìn cô ấy, ánh của cô lúc này vừa trong vắt lại thâm thúy
Lương Tân Hòa ngây ngốc: "Vậy......"
"Sau này chúng ta hãy ăn tối chung đi, cuối tuần không làm việc, được không em?"
"Dạ được."
Khóe môi Lương Tân Hòa nhếch lên, trong lòng cũng nóng
Ninh Hi nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười thương yêu.
Bốn mắt giao hội, trong mắt đối phương đều lạ ý cười.
Ánh mắt Ninh Hi nhìn Lương Tân Hòa ngày càng sâu thẳm, tay cô đưa lên vuốt ve má lúm đồng điếu của cô ấy, ngón cái dần chuyển ra phía trước, vuốt ve môi Tân Hòa.
Lưng Lương Tân Hòa tức thì tê rần, cô không cam lòng yếu thế tháo kính Ninh Hi ra, nhưng chưa kịp lại gần thì Ninh Hi đã nâng mặt cô, hôn lên đó.
Những nụ hôn trước đó của hai người đều mềm mại nhẹ nhàng, giống như hai trái tim thì thầm với nhau. Không giống như giờ phút này, hơi thở của cả hai cô đều nóng bỏng giao thoa cùng nhau, sau lưng như có tinh vân trong vũ trụ đang thiêu đốt.
Các cô áp chặt vào nhau, lần đầu tiên môi lưỡi giao nhau, cảm thụ được tình ý của nhau.
Sau khi kết thúc cũng không hoàn toàn tách ra, mà dừng ở một khoảng cách bất cứ lúc nào cũng thể hôn nhau, dịu dàng triền miên.
- ----
Hết rồi đó, còn tệ hơn cả 6 chấm