Editor: Lăng
Sau khi bắt đầu triển khai dự án biệt thự cao cấp, Lương Tân Hòa đã dẫn theo đoàn làm việc ba người đi công tác, trước để trao đổi với chủ sở hữu về việc cải tạo lại, sau là khảo sát đo đạc ngôi nhà. Đến tận khi quay về vẫn liên tục tăng ca thêm giờ thiết kế, mở họp, thảo luận với team làm việc
14 tháng 12 là ngày giỗ của mẹ cô.
Buổi chiều xuất phát, lái xe đến nghĩa trang nằm ở phía Bắc thành phố.
Nhiệt độ hôm nay chỉ có 1 độ C, bầu trời bị mây đen ép đến nặng nề, gió rất to, hình như có dấu hiệu đổ tuyết.
Trên đường đi, Lương Tân Hòa nhận được điện thoại của Ninh Hi.
"Em đang lái xe?"
"Dạ, muốn...... Ra ngoài một chuyến." Lương Tân Hòa cười nói, "Không phải chị muốn nghỉ trưa sao?"
"Cũng bình thường thôi, tối nay mình ăn cơm với nhau em nhé?"
"À, e là không được rồi, em sợ mình về khá trễ."
"Uhm...... Lái xe cẩn thận."
"Dạ rồi."
Ngừng hai ba giây, các cô mới cúp máy.
Lương Tân Hòa chậm rãi thở dài ra một hơi.
Mấy ngày nay các cô ở chung với nhau đều rất cẩn thận xem như không có việc gì, đều để ý cảm nhận lẫn nhau, càng chìm sâu vào vòng tuần hoàn khốn cảnh.
Cô nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để giải tỏa, chỉ có thể tạm thời để im như vậy. Cô tin là Ninh Hi cũng có chung suy nghĩ với mình.
Lương Tân Hòa bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cô và Ninh Hi cũng không phải người trẻ tuổi, cũng đã yêu đương rất lâu, thế mà vẫn thấy bế tắc không tìm được đường ra trong chuyện tình cảm.
"Làm sao để ở bên cạnh một người khác thật tốt, thật ra chị vẫn luôn không rõ, cũng vẫn mãi học không được."
"Chị sợ chị làm không tốt sẽ làm em thất vọng, khiến em đau lòng....."
"Vốn chị muốn đợi từ từ, chờ một chút......"
Vài ngày nay đôi khi cô sẽ nhớ đến những lời Ninh Hi thổ lộ với mình, lời nói, ánh mắt của cô ấy, cùng với bản năng hành động không thể lừa được người khác. Tình yêu của cô ấy nhẹ nhàng, từ tốn, ấm áp lặng yên,
"Là do mày muốn yêu đương với một phụ nữ từng có mối tình 20 năm, mày nên chuẩn bị tâm lý mới phải!" Trong lòng cô có một âm thanh rất lớn, "Là ai nói muốn từ từ, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ, cầm lòng không đậu."
"Chính bản thân mày khi lần đầu tiên thân thiết cũng đã nghĩ đến Chu Yến, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Mày và Chu Yến yêu đương cũng đã bảy năm, cũng cần quá độ, nói gì đến việc Ninh Hi ngót nghét 20 năm, nhớ lại một hai lần cũng không có gì, rất là bình thường!"
"Haizz ~"
Lương Tân Hòa thở dài một hơi, cười đến trong mắt có nước mắt, cho dù thấu hiểu được, cô cũng hy vọng Ninh Hi thân thiết với mình hơn, nồng nhiệt với mình hơn chút.
Thích một người cần phải chấp nhận dáng vẻ hoàn chỉnh sâu sắc nhất của người đó, mong chờ làm bạn dài lâu, chứ không phải suy nghĩ tới chút vui vẻ ở chung nhất thời, đó không phải là tình yêu mà cô muốn.
Cô tin đó cũng không phải là điều Ninh Hi muốn.
Mẹ cô đã qua đời nhiều năm, hiện giờ cô ngày càng trưởng thành và độc lập, còn có cả người thích.
Lương Tân Hòa đặt một bó cúc trắng lên, đứng thật lâu trước ngôi mộ, thầm nói rất nhiều với mẹ.
"Chờ qua giai đoạn bận rộn này, con lại đến thăm mẹ.'
Cô nói thầm, tháo bao tay lông dê ra sờ tấm bia mộ.
"Tân Hòa." Có người ở sau gọi cô.
Sắc mặt Lương Tân Hòa cứng lại, xoay người lại nhìn, quả nhiên là Chu Yến. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông dê dài màu lam đậm, một tay đút túi nhìn cô mỉm cười.
"Sao cô lại......"
"Hôm nay là ngày giỗ của dì, em đương nhiên phải đến." Chu Yến nhìn cô chăm chú, "Em cũng không chắc khi nào chị sẽ đến, bèn lái xe đến nhìn thử, không ngờ trùng hợp gặp nhau."
Lương Tân Hòa âm thầm mím môi, thật ra ngày giỗ năm ngoái cô ta cũng không đến đây cùng mình, không biết năm nay lại có suy nghĩ gì.
"Cô có tâm rồi, cảm ơn." Cô mỉm cười, ngữ điệu cũng không thân thiện.
"Nên làm." Chu Yến vờ như ám chỉ cô, "Em còn nghĩ là chị sẽ không đến một mình đấy."
Lương Tân Hòa không tiếp lời cô ta, mang bao tay, xoay người định rời đi.
Chu Yến đi theo phía sau cô: "Tân Hòa, chúng ta tâm sự đi."
"Chúng ta không có chuyện gì để hàn huyên cả."
"Em và Thẩm Nghiên Nghiên đã chia tay."
"Tôi biết." Lương Tân Hòa quay đầu lại liếc nhìn cô ấy, "Không phải là cô đặc biệt đến đây để thông báo cho tôi biết là mình đang độc thân đấy chứ?"
"Em đúng là là độc thân......"
Lương Tân Hòa cười cười: "Độc thân không đại biểu là không có người bầu bạn đâu nhỉ?"
Bước chân Chu Yến hơi dừng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi theo.
Lương Tân Hòa không để ý đến cô ấy, tự mình lấy xe, đi về phía nội thành. Cô đi một đoạn lại phát hiện xe Chu Yến vẫn luôn bám sau mình. Điện thoại vang lên.
Là Chu Yến: "Tìm một chỗ tán gẫu một chút đi, em thật sự có vài lời muốn nói với chị."
Lương Tân Hòa thở hắt ra: "Tim một chỗ gần đây đi."
Ngắt kết nối, bầu trời dường như càng u ám hơn.
Hai đến dưới một quán cà phê trong khách sạn, cách đó không xa có người đang chơi bản 《 Bản hòa tấu tình yêu 》.
"Có chuyện gì?" Lương Tân Hòa không rảnh thưởng thức âm nhạc hàn lâm tao nhã này, nói thẳng.
"Bây giờ thấy em phiền đến thế sao?" Chu Yến cười cảm khái nói.
Lương Tân Hòa cầm ly nước trái cây trước mặt, uống một ngụm.
Chu Yến nhìn cô: "Lúc Thẩm Nghiên Nghiên chia tay em đã mắng em là quá coi trọng bạn bè mà lơ là bạn gái, còn nói bọn em là mắt chó nhìn thấp chị
Hai người này cũng buồn cười thật, rõ ràng người nɠɵạı ŧìиɧ là họ, thế mà chia tay còn tìm mình kể khổ là sao? Lương Tân Hòa ôm ly làm ấm tay, không nói lời nào.
"Em đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia đúng là em đã xem nhẹ chuyện này, em thiếu chị một lời xin lỗi. Thật xin lỗi."
Lương Tân Hòa nhìn chất lỏng trong ly: "Không sao cả."
"Tân Hòa, gần đây em luôn nghĩ đến chuyện trước kia của chúng ta, em vẫn còn nhớ chị......"
"Ngại qua, tôi đã quên rồi, cũng đã có bạn gái." Lương Tân Hòa đặt ly xuống, giương mắt nhìn thẳng cô ta.
"Phải không?" Chu Yến rõ ràng không tin, "Nếu thật sự có bạn gái, vì sao cô ta lại không cùng chị đến thăm dì?"
Tim Lương Tân Hòa tức thì bị đâm một chút, ê ẩm.
Chu Yến quan sát biểu cảm của cô: "Chị còn nhớ rõ sao? Lúc đó dì đã nắm tay em muốn em chăm sóc chị......"
Sao lại không nhớ rõ?
Lương Tân Hòa cắn chặt môi.
Mẹ vẫn luôn không coi trọng chuyện tình cảm của hai người họ, bởi gì gia cảnh hai bên kém quá xa, cho nên trước sau vẫn không chịu đến Tây Thành ở cùng cô, sợ Chu Yến để ý. Khi bà nằm trên giường bệnh, mẹ chỉ còn thở thoi thóp, trong mắt toàn sự lo lắng nhưng vẫn cứ nắm tay Chu Yến, nhờ cậy cô ta chăm sóc mình.
Hốc mắt cô phiếm hồng, lấp lánh ánh nước.
Có lẽ Chu Yến cũng hiểu rõ sau này bản thân đã làm chuyện thất đức, chỉ biết nói: "Thật sự lúc ấy là do em cảm thấy áp lực quá lớn. Tân Hòa, chị phải hiểu cho em, dù sao thì hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta cũng không giống nhau...... Cả bạn em nữa, bọn họ không hiểu hoàn cảnh của nhà chị...... Đương nhiên, bọn họ khắc bạc cũng là họ không đúng, em không bảo vệ chị cũng là không đúng, nhưng mà...... Ý em là, em muốn nói về mặt tình cảm có thể tha thứ......"
Lương Tân Hòa bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng: "Cũng phải, đầu thai đúng chỗ cũng là một loại bản lĩnh. Vạch xuất phát không giống nhau, vạch xuất phát của các cô lại là đích đến của tôi. Khi ở bên cô, tôi thường xuyên tự ti vì chuyện này, không ngờ con gái với nhau cũng chú ý môn đăng hộ đối."
Chu Yến sờ sờ mũi của mình, cười cười: "Mọi hình thức tình cảm đều giống nhau......"
"Đúng," Lương Tân Hòa gật đầu, "Nhưng sau này tôi mới phát hiện, từ khi rời bỏ cô tôi càng ngày càng tự tin hơn. Có lẽ công việc của tôi trong mắt mấy người không rạng rỡ mấy, kiếm tiền cũng không bằng các cô, nhưng đây lại là thành tựu do tôi nỗ lực mà có, từng đường kim mũi chỉ đều là dựa vào chính mình. Tôi hẳn nên thấy kiểu ngạo mới phải, thế mà bạn đời của tôi lại thầm khinh thường tôi trong lòng, từ trong linh hồn cũng thấy 'môn không đăng, hộ không đối'."
"Chu Yến, cô cảm thấy cô là sự ban ơn đến tôi đúng không, vì cô vẫy tay nên tôi sẽ quay về? Ở nhà ngoan ngoãn chờ cô, cô làm xằng bậy bên ngoài cũng không nên hỏi, bởi vì cô cảm thấy tôi chỉ xứng đáng đến vậy, phải không?"
Chu Yến bị cô nói đến bỗng chốc nghẹn họng: "...... Sao chị lại hiểu như vậy?"
Lương Tân Hòa nhìn cô ta: "Chu Yến, là cô không xứng với tôi."
Đã nói hết lời, cô đứng dậy xoay người đi thẳng, không hề quay đầu.
Chu Yến nhìn theo bóng lưng Lương Tân Hòa, cười lắc đầu, khẽ nói: "Nói gì bây giờ?"
Sau khi chia tay Lương Tân Hòa, cô lại yêu đương với Thẩm Nghiên Nghiên, rồi lại yêu đương với cô gái khác...... Bọn họ đều trẻ trung xinh đẹp, biết cách chơi đùa, ở chung cũng rất vui vẻ. Chỉ là không hiểu sao, đôi khi đêm khuya chợt thức giấc, cô lại nhớ đến Lương Tân Hòa, nhờ đến ban đêm mình mệt mỏi quay về sau khi tăng ca, đưa cho mình một hộp sữa, dụi mắt nói với mình: "Nè em, hạn mới nhất đó, em uống đi."
Hoặc là cuối tuần sáng sớm ôm mình làm nũng: "Ngủ tiếp một lúc đi mà." Chờ cô ngủ thật, cô ấy lại đi làm nhiệm vụ của một quản gia, lau bóng giày của Chu Yến, ủi phẳng quần áo.
Trước kia cô cảm thấy những việc này có người giúp việc làm là được, mãi sau này mới hiểu, những chi tiết vụn vặt hàng ngày này lại là yêu thương lặng lẽ của cô ấy.
Chu Yến ngồi thật lâu, tinh thần thẫn thờ cười cười, rồi mới đứng dậy rời đi. Cô sẽ không thừa nhận, có chút mất mát chỉ có thể lan tỏa trong lòng.
- ------------
Con mẹ Chu Yến này nói chuyện ngứa gan thật, quả là miệng chó mọc ngà voi, mắt cao hơn đầu, chỉ biết bản thân mà không biết người khác, đúng nhận sai cãi cô nào~..