Trình Khanh Khanh phát hiện, cô trở càng ngày càng trở nên vô cùng nhàn hạ.
Đứa lớn đi làm, hai đứa nhỏ đi học, cô một mình ở nhà không biết nên làm cái gì, đã quen bận rộn, đột nhiên lập tức rảnh rỗi, có chút không được tự nhiên, cô xem một lượt kệ sách trong thư phòng, phát hiện Trình Khanh Khanh không chỉ học nhϊếp ảnh mà còn học cả dương cầm cùng vẽ tranh, khi vẫn còn là Hạ Tình cô học tiêu thụ, bởi vì muốn hợp tác với công ty nước ngoài, cho nên còn học tiếng Anh, tiếng Pháp cùng một ít loại ngôn ngữ khác, như Thái ngữ, Nhật ngữ, Hàn ngữ, cô cùng Trình Khanh Khanh cũng không có gì trùng hợp, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy vẫn nên hảo hảo học nhϊếp ảnh đi, dù sao hiện tại cô cũng mất trí nhớ, quên mất kỹ xảo nhϊếp ảnh cũng là chuyện bình thường, nếu muốn đi ra ngoài làm việc, sao không làm thứ mình thích chứ? Đời trước cô mệt sống mệt chết cũng chỉ vì sống tạm, một đời này, nếu đã không cần phải lo ăn mặc, sao không đi làm chuyện mình thích.
Sau khi nghĩ tới đây, Trình Khanh Khanh coi như cũng trút xuống được một cọc tâm sự, bởi vì không có việc gì để làm, cô lại đi dạo quanh nhà, đem tất cả phòng ở đều quen thuộc một lần, lại xem xét một chút có đồ gì muốn mua đồ vật không, về sau lúc đi ra ngoài thuận tiện mua luôn. Kỳ thật có điều kiện, cô cũng là một người chú trọng chất lượng cuộc sống.
Đang trong phòng xem một chút đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, lúc này dì trương hẳn là đang cắt cỏ ở hậu viện, Bạch Duyên Đình cùng bọn trẻ đều đã ra ngoài, sẽ là ai?
Trình Khanh Khanh ra khỏi phòng nhìn xuống lầu, vừa lúc người dưới lầu người cũng nhìn về phía cô, vừa thấy cô, hắn liền cười hướng cô vẫy tay.
Trình Khanh Khanh sửng sốt: "Anh không phải đi làm sao? Sao lại trở về rồi?"
"Trong công ty không có việc gì, anh liền trở về."
"À..."
"Đúng rồi, bữa trưa em muốn ăn cái gì, anh làm cho em."
Trình Khanh Khanh ngẩn người: "Anh còn biết nấu cơm?"
Anh mỉm cười với cô, đôi lông mày mảnh mai nhướng lên, trông cực kì đẹp mắt: "Đúng vậy."
Trình Khanh Khanh thật không nghĩ tới anh còn biết nấu cơm, thật đúng là hình mẫu nam nhân lý tưởng, cô lập tức có hứng thú: "Anh biết làm cái gì?"
"Em thích ăn cái gì, anh sẽ làm cái đó."
"Thật lợi hại?"
Anh không trả lời, chỉ cười cười ôn nhu muốn cho cô thấy tay nghề của mình, Trình Khanh Khanh liền đi theo anh ra cửa lên xe.
Bạch Duyên Đình đem xe chạy đến một siêu thị cách khu dân cư không xa, anh để xe vào bãi đỗ xe, hai người cùng đi siêu thị mua đồ.
Bạch Duyên Đình chọn non nửa trái bí đỏ, nói là nấu cháo bí đỏ cho cô, lại mua một ít xương sườn, Trình Khanh Khanh anh thuần thục chọn từng món trên kệ đê hàng,lại nhi không được nói: "Anh thật sưh sẽ nấu cơm?"
Bạch Duyên Đình một bên chọn một bên hướng nàng nói: "Trước kia là sẽ không làm, bất quá sau lại chậm rãi học xong, cũng chỉ sẽ làm mấy thứ, đều là ngươi thích ăn."
"..." Trình Khanh Khanh nghe ý tứ trong lời anh nói: " Anh không phải vì em mới học nấu ăn chứ?"
Bạch Duyên Đình tươi cười tán thưởng "Thật thông minh!"
"..."
Anh chọn được một khối xương sườn rồi để vào trong xe mua hàng, như vô tình hỏi: "Khanh Khanh, anh làm ngon, em sẽ ăn sao?"
Cô quay lại nhìn anh, nhưng thấy anh cúi đầu chọn củ gừng, dường như câu vừa mới nói kia chỉ là anh thuận miệng nói ra, nhưng cô lại thấy rõ mấy phần phiền muộn trên mặt anh, phảng phất như nhớ tới cái gì, anh có vẻ vô cùng mất mát, lại có chút khổ sở, lúc chọn lựa sinh khương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, chờ đợi đáp án của cô.
Trình Khanh Khanh đại khái cũng hiểu được, thật cẩn thận hỏi: "Em trước kia không ăn đồ ăn anh làm sao?"
Anh không trả lời, chỉ cười nhìn cô hỏi: "Ăn sẽ ăn chứ? Hẳn là... cũng không tệ, anh cố ý tìm đầu bếp học đấy. "Anh cách kệ để hàng nhìn qua cô, anh cố ý cường điệu nói tìm đầu bếp học, mặc dù giọng điệu phong kinh vân đạm, nhưng lúc nói những lời này cũng lộ ra chút kiên định, như muốn nói cho cô, anh sẽ không làm cô thất vọng là sao? Anh là có bao nhiêu hy vọng cô ăn đến đồ ăn anh làm chứ?
"Em đương nhiên... là muốn ăn."
Anh như thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu, chọn gừng xong liền xoay người đi quầy tính tiền.
Nhưng ở một khắc khi anh xoay người kia,cô bỗng cảm giác đầu đau như kim châm, vô cùng thống khổ, trong đầu cô chậm rãi hiện lên một đoạn ký ức trong tâm trí
Cô thấy chính mình ngồi ở góc tường, cả người run bần bật, dường như sợ hãi hết thảy chung quanh, có người đẩy cửa tiến vào, là Bạch Duyên Đình, trên tay anh bưng một cái chén sứ, anh chậm rãi đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, rồi lại không dám thân cận quá, ở khoảng cách nhất định, anh đem chén trên tay thật cẩn thận hướng cô đưa qua gần một chút, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu lại tràn đầy sủng nịch, phảng phất không nhìn thấy nữ nhân đối diện đang bày ra bộ dáng vô cùng đáng sợ.
"Khanh Khanh, em thích nhất ăn củ từ hầm xương sườn, anh đã tìm người học qua, em nếm thử một chút, ăn rất ngon."
Cô không nói gì, vẫn duy trì tư thế gắt gao ôm chính mình, hắn dùng cái muỗng múc một ngụm nhẹ nhàng thổi vài cái hướng nàng đưa qua đi, đột nhiên cô giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, ôm đầu cuồng loạn thét chói tai, nàng đem cái muỗng trên tay anh đánh rớt, lung tung đá mấy đá đem chén sứ cũng một khối đá ngã lăn trên mặt đất, anh không đoán trước đến cô sẽ kích động như thế, một chén củ từ xương sườn nóng bỏng cứ thế đổ hết lên tay anh, mu bàn tay bị nóng, nháy mắt liền nổi lên một mảnh đỏ ửng, anh lại như không có tri giác, vội vàng nhào qua cầm lấy tay cô xem xét, trên mặt che kín nôn nóng cùng thương tiếc, ôn nhu dò hỏi: "Khanh khanh, có bị bỏng hay không?"
Nhưng lúc anh chạm vào, Trình Khanh Khanh lại càng trở nên càng cuồng táo lên, cô điên lên đem anh đẩy ra, từng tiếng kêu to: "Cút ngay! Mau cút ngay cho tôi! Mau cút!"
Hai đứa trẻ nằm trên giường em bé ở giữa phòng trận động tĩnh làm cho kinh hách bắt đầu oa oa khóc lớn, Trình Khanh Khanh ôm đầu cuồng loạn kêu to: "Cút đi! Hai tiểu yêu quái kia cút đi! Đi!"
Bạch Duyên Đình chân tay luống cuống lui lại mấy bước, không ngừng ôn nhu an ủi: "Được được được, anh đi, anh đi!
Anh chậm rãi đi đến giường em bé mỗi tay một đứa đem hai đứa trẻ đang không ngừng khóc nỉ non lên, trước khi xoay người lại có chút không cam lòng, anh đầy mặt bất đắc dĩ, đầy mặt đau đớn, nhưng lời nói ra vẫn mang theo chờ mong.
"Khanh Khanh, bọn chúng không phải quái vật, là con của chúng ta, em xem, bọn chúng thật đáng yêu."
Cô lại hét to: "Đi! Đi mau!"
Chờ mong của anh cuối cùng vẫn phải rơi xuống, thâm thúy trong ánh mắt cũng chỉ dư lại khổ sở cùng mất mát, anh nhìn cô thật sâu mang chờ dù chỉ một cái liếc mắt, cuối cùng vẫn là ôm hài tử rời đi.
Bạch Duyên Đình đi ở phía trước rất nhanh phát hiện cô có điểm khác thường,anh xoay người thấy cô ôm đầu bộ dáng thống khổ, vội vàng tiến lên đỡ cô: "Làm sao vậy?"
Trình Khanh Khanh lắc đầu, nhắm mắt che dấu đi cảm xúc phức tạp "Không có gì, đi thôi!"
"Thật sự không sao?" Anh vẫn không yên tâm.
Cô cười lắc đầu "Không có việc gì, đi thôi."
Trình Khanh Khanh đi theo anh ra tính tiền, nhìn bóng dáng cao lớn đi phía trước kia cô lại có chút sững sờ, trong đầu hiện lên đoạn ký ức vừa rồi, anh nỗ lực muốn tới gần cô như vậy, anh hy vọng cỡ nào cô có thể giống một người bình thường liếc nhìn anh một cái...
Chuyện như vậy chắc là còn rất nhiều, anh nói cô chưa bao giờ ăn đồ ăn anh làm, cô đại khái có thể nghĩ đến,tình cảnh anh cực cực khổ khổ làm ăn đồ cô thích, lại bị cô điên cuồng quét rơi trên mặt đất.
Chậm rãi ra ra đến cửa lớn siêu thị, đi dưới ánh nắng, ánh mắt cô trong lúc vô tình quét sau đầu anh, cô đột nhiên phát hiện, trên ót anh đã lác đác lưa thưa vài sợi tóc bạc, lúc trước không có chú ý tới, lần đầu gặp gỡ anh, anh sáng ngời ngời, sau tiếp xúc lại thấy anh ôn nhu đầy đủ, chính là cô vẫn luôn không có phát hiện, thì ra đằng sau sự ngăn nắp lượng lệ kia cất giấu nhiều như vậy tang thương như vậy.
Không biết vì cái gì lòng đột nhiên đau đến lợi hại, anh nhìn qua cao lớn như vậy, anh nhìn qua kiên cố không phá vỡ nổi, mấy năm nay anh cũng cực kỳ vất vả rồi, hai đứa nhỏ, một người vợ không bớt lo, còn sự nghiệp của chính mình, chỉ có anh ấy mới hiểu được
Những sợi tóc bạc kia chính là bằng chứng cho những sự đau khổ của anh.
Trình Khanh Khanh đột nhiên khống chế không được, cô đi nhanh về phía anh, vươn tay ôm chặt lấy anh.
Cô không kìm được mà rơi nước mắt, vòng tay ôm anh không ngừng buộc chặt, giống như là người chết đuối lấy được cọc gỗ trôi bên cạnh.
Thân thể Bạch Duyên Đình lập tức cứng đờ, mấy túi đồ trong tay rơi xuống đấy, rất nhanh lăn đầy đất, nhưng anh chẳng còn tâm tư nhặt lên, ở một khắc cô ôm anh từ sau lưng kia, trong đầu anh đã hoàn toàn trống rỗng.
Trên mặt anh đầy vẻ không tin, thanh âm cũng thay đổi âm điệu: "Khanh Khanh?"