Đây không phải là lời nói nhảm hả?
Hai đệ tử đứng một bên hạn hán lời nhìn cậu.
Nếu không có chuyện tà môn, vậy họ tới đây làm gì?
Nhưng Phùng Lệ mặt không đổi sắc gật đầu: “Cậu nói rất đúng.”
Y khen Giang Lạc xong, cất bước đi vào.
Hai người Vương Tam Thán không dám tin liếc nhau.
Tiên sinh Phùng hiếm khi nào khen ngợi ai, thế nhưng bây giờ tiên sinh lại mở miệng khen Giang Lạc.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau, thì ra tiên sinh Phùng thích câu trả lời như vậy à?
Lúc người trẻ tuổi dẫn họ vào phòng khách thì có đôi mẹ con đang ngồi trên ghế sofa.
Hoàng Ngọc Lan và con gái khóc đến nỗi đỏ bừng hai mắt, thấy họ đi vào vội vàng lấy khăn lau nước mắt, miễn cưỡng đứng dậy nói: “Tiên sinh Phùng đến rồi, tiên sinh mau ngồi đi.”
Phùng Lệ ngồi xuống, Giang Lạc và hai người khác đứng sau lưng y.
“Nói đi.” Phùng Lệ nước chảy mây trôi hỏi: “Chuyện đến mức nào mà lại tìm tôi.”
Phùng Lệ là thiên sư Phùng gia, sẽ không tùy tiện ra ngoài xử lý mấy việc nhỏ nhặt này. Chẳng qua lần này đúng lúc y đang ở Vân Nam, Lão thiên sư lại quen biết với Hoàng Ngọc Lan nên mới nhờ y ra tay.
Hoàng Ngọc Lan nghe thế, nước mắt chảy không ngừng. Con của bà – Kha Hạc Đường vội nói: “Là bố tôi xảy ra chuyện.”
“Nửa tháng trước, bố tôi bắt đầu cư xử kỳ lạ. Tính tình ngày càng nóng nảy, việc gì không hài lòng lắm là lập tức nổi giận. Không những thế, bố tôi còn đi ăn những côn trùng mà trước kia chưa từng ăn.” Kha Hạc Đường khổ sở kể: “Mấy côn trùng bò dưới đất như kiến, sâu, gián… chế biến xong rồi ăn thì không nói. Nhưng vào lúc chúng tôi sơ sẩy, tôi phát hiện bố mình lén lút nuốt sống mấy con côn trùng này.”
Giang Lạc nghe thấy tiếng nuốt nước miếng gian nan của hai người bên cạnh.
Nuốt sống, chắc là điên rồi.
Thế gian rộng lớn không thiếu việc lạ, tính cách con người cũng vậy. Đam mê kỳ quái thì có có người thích ăn vật lạ là chuyện thường.
Nhưng nếu chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa tới mức mời thiên sư.
Quả nhiên Kha Hạc Đường tiếp tục kể: “Không chỉ thế, bố còn liên tục cào rách da mình, cào hết phía trước cào đến phía sau, cào chảy cả máu cũng không dừng tay. Chúng tôi hỏi bố có đau không, bố bảo mình không cảm thấy gì cả.”
Hoàng Ngọc Lan nắm khăn tay: “Tiên sinh Phùng, ngài chưa nhìn thấy vết thương trên người mà ông ấy tự cào đâu, toàn vết thương sâu tới mức phải đi khâu lại. Có thật là ông ấy không thấy đau không? Tôi cảm giác… cảm giác ông nhà tôi như bị trúng tà ấy.”
Phùng Lệ lẳng lặng nghe, chờ họ nói xong, đứng lên nói: “Ta đã biết.”
“Các cậu đi theo ta.” Phùng Lệ nghiêng đầu nhìn ba người Giang Lạc.
Biệt thự to như thế, Phùng Lệ dẫn họ kiểm tra hết lầu một lại tới lầu hai.
Ba mẹ con Hoàng Ngọc Lan vẫn luôn đi theo sau lưng khẩn thiết nhìn họ. Đến thư phòng lầu hai, còn chưa đi vào Giang Lạc đã nhạy cảm cảm giác được một luồng khí âm lãnh thổi tới.
Hẳn Phùng Lệ cũng cảm thấy vậy, bước chân y vững vàng, không hề dao động bước vào trong thư phòng.
Thư phòng rất lớn, hai mặt tường chất đầy sách. Bàn làm việc được làm từ gỗ lim đặt trước tủ sách, giữa sàn nhà còn trải một tấm thảm da hổ vằn vện.
Thoáng nhìn thì tưởng trầm ổn uy nghiêm, nhưng nhìn kỹ thiết kế mới thấy vẻ xốc nổi xa hoa lãng phí. Giang Lạc cũng đi vào. Cậu có cảm giác gia đình này thuộc dạng nhà giàu mới nổi nhờ phát tài bất ngờ.
Trong thư phòng trưng bày rất nhiều đồ vật ngụ ý tốt đẹp. Bên trái treo một bức tranh tường, trên bàn làm việc còn bày biện một vật trang trí hình đồng tiền.
Giang Lạc nhìn quanh một vòng, ánh mắt quay về bức tranh.
Bức tranh vẽ bóng lưng của một người đàn ông mặc quần áo của thời xưa, từ phần eo trở xuống chìm trong bóng tối.
Dưới cùng của bức tranh, cạnh chân của người đàn ông có một bóng ma cứng đờ, bóng ma nặng nề như khởi nguồn của bóng tối. Sau khi nhìn kỹ mới có thể phát hiện bóng ma hình như chia thành ba đoạn.
Bức tranh khiến Giang Lạc cảm thấy không tốt lắm.
Phùng Lệ hỏi: “Các cậu nhìn ra điều gì rồi?”
Lại là một lần kiểm tra, có kinh nghiệm vừa nãy, Vương Tam Thán thận trọng đáp: “Nơi này nhất định có vấn đề.”
Người còn lại theo sát nói: “Chắc chắn là vấn đề không nhỏ.”
Phùng Lệ thất vọng nói: “Nói suông vô dụng.”
Y nhìn sang Giang Lạc.
Giang Lạc vẫn đang nhìn bức tranh: “Bức tranh này giống như đồ sống?”
Trên mặt Phùng Lệ chợt lóe lên ý cười nhẹ, y nhìn ba người Hoàng Ngọc Lan: “Mọi người mua bức tranh này khi nào?”
Kha Hạc Đường cẩn thận thưa: “Là từ nửa tháng trước, do bố tôi mua ở một hội đấu giá. Tiên sinh Phùng, bức tranh này có vấn đề à?”
Phùng Lệ hờ hững gật đầu, tiến lên sờ vào giấy vẽ, suy tư một lát rồi nói với các đệ tử: “Các cậu đến sờ chất liệu của bức tranh này xem.”
Ba người Giang Lạc lần lượt bước đến sờ. Vải vẽ trên tay trơn nhẵn và co dãn, sờ tới sờ lui rất dễ có cảm giác thỏa mãn. Chờ bọn họ sờ xong, Phùng Lệ lại hỏi: “Nhận ra làm từ thứ gì không?”
Giang Lạc và hai người khác cùng lắc đầu.
Cậu học thiết kế nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua loại giấy này.
Phùng Lệ nói: “Đây là giấy vẽ làm từ da người.”
Cả đám sững sờ, Hoàng Ngọc Lan run tay thì thào: “Giấy vẽ từ da người?”
Sắc mặt ba mẹ con trắng bệch, bị dọa cho run rẩy. Không thể tin nổi nhà họ thế mà trắng trợn treo một bức tranh da người.
Phùng Lệ nhìn về phía đồng tiền được đặt trên bàn làm việc: “Đồng tiền kia được đặt ở đây là từ lúc nào?”
“Hai, hai tháng trước.” Sắc mặt Kha Hạc Đường vàng như giấy, sợ hãi nói: “Đây là tôi mang về. Từ trước đến nay bố tôi rất thích những vật như đồ cổ thư họa, bình thường chúng tôi đều để ý mua những thứ này về.”
Phùng Lệ đi đến cạnh bàn, cúi đầu nhìn đồng tiền, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu là đồng tiền truyền thừa của gia tộc, tất nhiên có thể trưng bày, còn có hiệu quả trấn trạch. Nhưng nếu là đồng tiền không rõ lai lịch, dễ dàng nhiễm mấy vật bẩn thỉu.”
Y cầm đồng tiền, nhìn một lúc nói: “Đây là đồng tiền lấy từ trong miệng người chết.”
Kha Hạc Đường không nói nên lời, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, một lúc sau mới nói: “Tiên sinh Phùng, tôi không biết đây là tiền lấy từ trong miệng người chết.”
“Trên đồng tiền có âm khí cực nặng.” Phùng Lệ đặt đồng tiền xuống, cầm khăn xoa xoa lòng bàn tay: “Âm khí tẩm bổ cho giấy vẽ da người, nuôi thành sát khí. Nếu chậm thêm nửa tháng thôi thì chủ nhân của thư phòng đã chết rồi.”
Hoàng Ngọc Lan vội vàng truy hỏi: “Tiên sinh Phùng, thế hiện tại thì sao, hiện tại phát hiện chuyện này còn kịp không?”
“Kịp.” Phùng Lệ trả lời: “Nhưng ta muốn gặp chồng chị.”
Vì liên quan đến sống chết nên nửa tiếng sau, chồng của Hoàng Ngọc Lan là Kha Vương Uy đã chạy về biệt thự.
Kha Vương Uy xụ mặt bước vào, ngay ấn đường của ông có một vòng khí đen quanh quẩn, huyệt thái dương nhô lên, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, bộ dáng hung thần ác sát.
Tướng mạo như vậy chỉ thường xuất hiện trên mặt đồ tể, mới vừa đối mặt thôi nhưng Giang Lạc chẳng nhìn ra vị chủ nhân của thư phòng giàu có như thế nào, ngược lại cảm thấy người này cực kỳ hung ác, không phải người tốt bụng.
Nét mặt của ông Kha lúc vừa tiến vào trần đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy Phùng Lệ thì sững sờ. Rõ ràng ông ta biết Phùng Lệ, lập tức thu hồi cảm xúc không kiên nhẫn, cười rạng rỡ chào hỏi: “Tiên sinh Phùng? Sao ngài tới nhà tôi thế?”
Xã hội bây giờ, người có thân phận địa vị càng cao thì càng mê tín, Kha Vương Uy cũng tin điều này. Người có chút quan hệ đều biết đến tên tuổi Phùng Lệ nhưng người có thể mời Phùng Lệ ra tay thì lại rất ít.
Kha Vương Uy không ngờ lại có thể thấy Phùng Lệ trong nhà mình, nhất thời vừa mừng vừa sợ, cảm giác khó chịu mấy ngày qua bỗng thuyên giảm khá nhiều.
“Tiên sinh Phùng tới nhà tôi vì muốn chỉ dạy điều gì chăng?”
Phùng Lệ nhìn ông ta giây lát rồi chỉ vào bức tranh trong thư phòng: “Anh Kha có nhận ra bức tranh này không?”
Trong lòng Kha Vương Uy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đáp: “Đây là bức tranh tôi mới mua nửa tháng trước, chắc chắn là tôi phải biết rồi.”
“Không.” Phùng Lệ nói: “Ý của ta là anh có biết người trong tranh không?”
Kha Vương Uy không hiểu gì, ông nhìn về phía bức tranh.
Trên thực tế, chính vì lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh cảm thấy quen thuộc nên Kha Vương Uy mới mua nó về.
Nhưng ông từ bóng lưng thì ông ta không biết người đàn ông trong tranh là ai, bây giờ nhìn cũng không ra cái gì. Kha Vương Uy thấy mắt đau nhức, đang định dời mắt đi, một loại cảm giác quỷ dị chợt dâng lên trong lòng.
Sắc mặt Kha Vương Uy trắng nhợt: “Sao có thể!”
Phùng Lệ không chút chần chừ hỏi: “Anh đã nhận ra người trong bức tranh là ai chưa?”
Trán Kha Vương Uy nhỏ mồ hôi, ấp a ấp úng nói: “Tôi, tôi không biết…”
Phùng Lệ quay người muốn dẫn đệ tử rời đi.
Hoàng Ngọc Lan kinh hoảng nói: “Tiên sinh Phùng, ngài chớ vội đi!”
Bà tức giận kéo quần áo Kha Vương Uy: “Ông biết cái gì còn không mau nói ra hả? Ông có biết nếu tiên sinh Phùng không ra tay thì nửa tháng sau ông sẽ chết đấy!”
Ánh mắt Kha Vương Uy liếc qua bức tranh, mồ hôi lạnh túa ra, ông khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: “Tôi nói, tôi nói! Tiên sinh Phùng, cầu xin ngài cứu tôi với!”