Thư đường [25/12/21]
Văn Nhân Liên cười ôn nhu lại không nhiệt tình quá phận, cho dù là hỏi loại chuyện này, cũng sẽ không khiến người ta sinh ra ác cảm.
Nếu Khuông Chính là một ngọn núi, Cát Chúc là một làn gió mát, vậy thì Văn Nhân Liên chính là một con hồ ly giảo hoạt. Cậu ta không định bắt tay xem bói từ sở trường bói toán, cũng hoàn toàn không âm thầm quan sát giống Trác Trọng Thu, mà là đặt cái phần tò mò này ở bên ngoài, hỏi ra một câu cứ tưởng dễ trả lời, nhưng rồi không dễ trả lời như vậy.
Giang Lạc đương nhiên chưa từng lên giường với Trì Vưu.
Câu hỏi này thật ra chỉ có một đáp án, bản thân Văn Nhân Liên cũng biết. Bởi vì trong câu chuyện Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kể lại, sau khi Trì Vưu chết Giang Lạc mới ý thức được bản thân yêu Trì Vưu.
Lúc Trì Vưu còn sống, Giang Lạc sao có thể lên giường với Trì Vưu được?
Có điều……
Giang Lạc chống cằm, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính nghiêng nghiêng chiếu rọi cậu, tháng năm tốt đẹp tĩnh lặng, yên an bình thản. Ngoài cửa sổ đột nhiên có một con chim sẻ nho nhỏ bay tới, chim sẻ nhẹ nhàng đậu trên bệ cửa bên người Giang Lạc, đôi mắt như hạt đậu đen láy lẳng lặng nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc thuận tay xoa xoa chim sẻ nhỏ, nhìn khí may mắn màu vàng giữa không trung, dưới loại phong thuỷ bảo địa này, loại quỷ vật như Trì Vưu này dùng cách gì đi chăng nữa cũng không thể hiện thân.
Vì thế cậu to gan mà nói: “Chưa từng.”
Văn Nhân Liên cong cong đôi mắt, không ngoài ý muốn chút nào, đang định nói gì đó, Giang Lạc lại nói: “Nhưng đêm hôm qua, tôi lại bị quỷ đè giường lần nữa.”
Chim sẻ ở cửa sổ cử động nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Khuôn mặt diễm lệ của Giang Lạc dần dần đỏ ửng lên như hoa đào. Từ nhạt đến đậm, như cơn gợn sóng lăn tăn lâng lâng rung động lòng người, trong đôi mắt vô cơ của chim sẻ phản chiếu lại gương mặt cậu, ngay cả lông mi run rẩy nhẹ nhàng rũ xuống của Giang Lạc, cũng không rời một chút mà đưa vào tầm mắt.
Giang Lạc đỏ mặt, lại khiến cho người bên cạnh cảm thấy có mùi không ổn.
Quả nhiên, Giang Lạc không được tự nhiên mà ho nhỏ vài tiếng, “Tôi mơ một giấc mộng xuân.”
Văn Nhân Liên kinh ngạc hơi mở to đôi mắt.
Bởi vì thân phận Trì Vưu ở trong 《 Ác Quỷ 》 là thụ, cho nên Giang Lạc tự nhiên như vậy mà thay cho mình thân phận công. Chẳng sợ gương mặt này của cậu thoạt nhìn còn muốn diễm lệ hơn Trì Vưu, cũng không ảnh hưởng đến tự tin của cậu.
Giang Lạc hình như có chút thẹn thùng, đưa tay che kín mặt, tóc đen hai bên che lại bàn tay và khuôn mặt cậu, cậu chậm rì nói: “Trong mơ, anh ấy rất chủ động.”
Giang Lạc nhịn cười, dùng giọng nói ngọt phát ngấy, tiếp tục nói đặc thù trên thân thể Trì Vưu mà cậu nhớ trong sách, “Tôi mới biết được trên eo anh ấy hoá ra còn có ba nốt ruồi nho nhỏ ở liền nhau.”
Từ sau lần đối đầu trước, Giang Lạc và Trì Vưu hoàn toàn cạch mặt nhau.
Trì Vưu không có hứng thú thì muốn gϊếŧ cậu, có hứng thú càng muốn gϊếŧ cậu hơn, quả thực đúng là đồ điên mà, nếu kẻ điên dù thế nào cũng muốn gϊếŧ chết mình, vì giữ mạng, Giang Lạc cũng chỉ còn cách không từ thủ đoạn nào mà thôi.
Cậu lúc này đang thêm mắm dặm muối vui sướиɠ khi người gặp họa, tận tình trả thù vụ bóp cổ lần trước.
“Không biết anh ấy có bị thương hay không nữa,” Giang Lạc buông tay, lo lắng nói, cụp xuống mi mắt sắp buồn lo đến rơi lệ, “Anh ấy luôn như vậy…… Làm chuyện gì cũng chỉ muốn tôi vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình gì cả.”
Người bên cạnh: “Dí ——”
Đồng loạt hít hà một hơi.
Bọn họ thân cận với Trì Vưu hơn Giang Lạc, mấy nam sinh trong đó, còn từng nhìn thấy Trì Vưu ở trong hồ suối nước nóng sau trường, đương nhiên biết trên người Trì Vưu có ba nốt ruồi đặc thù quỷ dị.
Nốt ruồi ở vị trí khác nhau đại diện cho hàm nghĩa khác nhau, ở trong mắt bọn họ, ý nghĩa của nốt ruồi không phải nhỏ, nhưng hàm nghĩa ba nốt ruồi kia của Trì Vưu, bọn họ lại nhìn không hiểu.
Có điều Giang Lạc có thể nói ra đặc thù bí ẩn như vậy của Trì Vưu, đã chứng minh sự chân thật trong lời nói của cậu.
Mặt một đám người trở nên quái gở.
Sao mà bọn họ nghe qua nghe lại, cũng đều nghe như Giang Lạc mới là người ở phía trên vậy nè trời.
Giang Lạc bố trí Trì Vưu đến thực vui vẻ, cậu trộm nhếch khóe môi, dư quang thoáng nhìn, lại đối diện với ánh mắt chim sẻ nhỏ đang đứng bên bệ cửa sổ.
Cậu giật mình, nhẹ nhàng giơ tay sờ chim sẻ nhỏ, chim sẻ nhỏ yên yên tĩnh tĩnh mà được cậu xoa, khi Giang Lạc đang định rút tay lại, chim sẻ đột nhiên mổ lòng bàn tay cậu một cái, giương cánh bay đi.
Cảm giác đau đớn như kim châm nổi lên, Giang Lạc nâng lên tay thì thấy, nơi lòng bàn tay chỉ còn lại một chút như vệt đỏ, còn có một chút máu to bằng hạt gạo chảy ra..
Cậu rút khăn giấy lau máu tươi, bình tĩnh nhìn miệng vết thương nửa phút, nói: “Chim nhỏ nơi này hung dữ quá.”
“Quỷ đè giường, mộng xuân……” Văn Nhân Liên chậm rãi ngồi dậy, “Thật đúng là ngoài tầm dự đoán của tôi mà.”
Cảm thán trong chốc lát, Văn Nhân Liên cười nói: “Giang Lạc, cậu đêm nay ngủ ở trường học đúng chứ?”
Giang Lạc gật đầu.
Học sinh chuyên môn như bọn họ thật ra nhất thiết phải trọ ở trường học, nhưng nguyên chủ ghét bỏ sinh hoạt ở trường học quá mức đơn sơ, lại vì người nào trong lớp cũng đều mạnh hơn mình, cho nên ỷ vào gia thế của bản thân, đi muộn về sớm mà không để quy củ trường học ở trong lòng.
Thật ra quy củ trường học cũng không lớn, nhưng ngay cả Trác Trọng Thu con gái lớn Trác gia còn thành thành thật thật ở trong trường học, ngày thường ngoại trừ nhiệm vụ tuyệt đối không rời trường. Bọn họ không phải bởi vì quy củ, mà là bởi vì không muốn rời khỏi nơi phong thuỷ bảo địa này.
Linh khí sinh khí giao hội, loáng thoáng hình thành công hiệu của long mạch, có tiện nghi để chiếm ai nguyện ý rời đi chứ?
Cũng chỉ có đồ ngốc là nguyên chủ này cho rằng bản thân trâu bò vô cùng, còn âm thầm xem thường Trác Trọng Thu con gái lớn Trác gia.
Bởi vì Giang Lạc đã lâu chưa trọ trường học, phòng ký túc xá của cậu cũng đã sớm thành phòng chứa đồ linh tinh. Văn Nhân Liên giải thích một chút, “Tạm thời sắp xếp cậu đến phòng Trì Vưu, cậu có để ý không?”
Đây có lẽ lại là một câu thử.
Nếu Giang Lạc nói lời bịa đặt, hoặc chính Giang Lạc gϊếŧ Trì Vưu, ở trong phòng người chết đương nhiên sẽ sợ hãi lo lắng, thà rằng không trọ ở trường còn hơn đi qua đó. Nhưng Giang Lạc lại cảm kích nói: “Tôi đã sớm muốn đi ký túc xá của anh ấy nhìn xem rồi.”
Ký túc xá trường học ở ngay sau dãy khu dạy học, cái lớp tám người này có vẻ như chiếm cứ một nơi rất lớn, nguyên một đường đi, Giang Lạc nhìn thấy sân huấn luyện, phòng thiền, phòng học nhạc, còn có bể bơi, hồ suối nước nóng, các loại sân vận động.
Giang Lạc:……
Đây là cuộc sống học sinh "đơn sơ" trong trí nhớ của nguyên chủ đó hả?
Phòng Trì Vưu còn lớn hơn của đám học sinh, suy cho cùng thì Trì Vưu là thầy giáo, Giang Lạc đẩy cửa vào, cảm thấy căn phòng này cũng hơi quá lớn một chút.
Cậu nhìn ra rộng khoảng 180m², chỉ ở một người mà nói tuyệt đối sẽ có vẻ trống rỗng. Giang Lạc đi hết lần lượt các phòng một lần, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đi cùng cậu, sợ cậu thấy cảnh sinh tình.
Diệp Tầm nói: “Nếu cậu không muốn ngủ ở chỗ này, có thể ở chung chỗ với tụi tui.”
Giang Lạc hỏi: “Phòng các cậu to bao nhiêu?”
Lục Hữu Nhất nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: “50m²?”
Giang Lạc lập tức nói: “Không được, tôi ở chỗ này là được rồi.”
“Ở chỗ này cũng được,” Diệp Tầm nhàn nhạt nói, “Nhưng mà cậu tốt nhất đừng có ôm hy vọng Trì Vưu sẽ xuất hiện gặp cậu, chỗ này là trường học, tất cả tà quỷ không thể ra vào, cậu cho dù sống ở chỗ này, cũng không gặp được Trì Vưu.”
Giang Lạc lộ ra vẻ mặt bị đoán trúng tim đen, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Bộ dáng Diệp Tầm kiểu quả nhiên như thế, “Hai ngày này chúng tớ sẽ nhờ người quét dọn lại phòng ký túc xá trước kia của cậu, cậu chỉ được ngủ ở chỗ này một đêm thôi. Giang Lạc, nhân quỷ thù đồ, cậu nên thức tỉnh đi.”
Giang Lạc ngồi trên sô pha, cúi đầu bả vai run rẩy.
Những người khác nhìn một màn này mà vẻ mặt phức tạp, Cát Chúc lắc đầu, thở dài, dẫn đầu đám đi ra ngoài, để lại cho đôi uyên ương khổ mệnh này một không gian yên tĩnh.
Văn Nhân Liên đi cuối, đang định đóng cửa lại, thì nghe thấy Giang Lạc nhỏ giọng nói: “Văn Nhân, cho tôi một gói thuốc lá được chứ?”
Văn Nhân Liên sửng sốt, sau đó mỉm cười, cậu ta xoay người quay lại bên sô pha, nhã nhặn mà lấy ra một gói thuốc lá dành cho phụ nữ từ trong túi nhỏ đặt trên bàn, lại lấy thêm một bật lửa có khắc bụi gai hoa hồng tinh xảo để ở một bên, “Ngửi được mùi thuốc trên người tôi à?”
Giang Lạc “Ừm” một tiếng.
Văn Nhân Liên lại cười cười, túm lấy áo choàng xoay người, “Bạn Giang Lạc à, đừng hút nhiều quá đó nha.”
Tiếng giày cao gót dần xa, cửa bị đóng lại.
Đợi đến khi xác định người đã đi xa, Giang Lạc lười biếng ngẩng đầu dựa vào sô pha. Cậu đá giày xuống, đứng lên đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo của Trì Vưu ra.
Trì Vưu mới chết mấy ngày, khắp nơi trong phòng vẫn còn sạch sẽ. Quần áo Trì Vưu đều là quần áo chính thức, không hề có một kiểu dáng thường ngày nào. Cậu tìm một chiếc áo sơ mi mới lớn hơn chút, bật một bài hát trên điện thoại, ngâm nga giai điệu đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên, nửa tiếng sau, tóc Giang Lạc đọng nước đi ra từ trong phòng tắm.
Cậu đi chân trần đến trước tủ lạnh, tìm một chai bia lạnh ở trong, rồi rửa sạch một ly bia, đi đến trước bàn dùng răng cắn mở nắp chai.
Tâm trạng của Giang Lạc rất tốt, giọt nước ở đuôi tóc bị thấm vào chiếc khăn lông màu xám vắt ngang qua cổ. Áo sơ mi trên người cậu to rộng, che lấp phần đùi.
Tắm xong uống một ly bia lạnh là chuyện sướиɠ nhất, Giang Lạc thở dài một hơi, bưng ly bia rút một điếu thuốc lá trong bao thuốc, nghiêng đầu bậc lửa, chậm rãi đi tới trên ban công.
Mặt trời toả sáng rực rỡ giữa trưa, làn gió mát thổi tới trên người vừa tắm xong cực kỳ thoải mái, Giang Lạc vịn lan can, thoải mái mà nhả ra một làn khói.
Vạt áo bị gió thổi bay lên, lại rất nhanh mà hạ xuống. Một con chim sẻ uyển chuyển nhẹ nhàng bay đến ngọn cây cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống Giang Lạc trên ban công.
Mái tóc đen ẩm ướt của Giang Lạc được ánh mặt trời chăm sóc, rất nhanh đã khô. Tóc đen bị gió thổi tán loạn, đôi chân thon dài thẳng tắp, tùy tiện mà lộ ra bên ngoài. Cậu hút một điếu rồi lại một điếu, lẳng lặng thưởng thức cảnh quan trường học.
Chim sẻ nhìn màn này rất rõ ràng, con ngươi nó trống rỗng không ánh sáng, nhìn thoáng qua, thì giống như một con chim chết.
Khi Giang Lạc nhìn cảnh đẹp, tâm trạng sẽ không nhịn được mà trở tốt, cậu nhìn phong cảnh nguyên một buổi trưa, tâm trạng gần như đã thả lỏng hoàn toàn, trở về phòng đi ngủ bù.
Không khí học viện cực kỳ trong lành, Giang Lạc không mất nhiều thời gian, đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Sắc trời chuyển tối.
Chim sẻ trên cây cất cánh đáp xuống trên ban công, nó đi vào phòng ngủ, vỗ cánh, nhảy một cái bay đến trên giường.
Chim sẻ phun ra một giọt máu tươi trong miệng giữa chân mày Giang Lạc.
Máu tươi ngấm ngầm lóe lên ánh sáng không rõ, Giang Lạc cau mày, bị kéo vào một tầng ngủ sâu hơn.
……
Giang Lạc cảm thấy mồ hôi chảy đầm đìa.
Hô hấp trở nên nặng nề khó khăn, cả người khó chịu như bị lửa nướng, chóp mũi dần ngửi thấy một mùi cháy khét.
Hít vào, thở ra.
Tinh thần dần trở nên tỉnh táo, cơ thể lại như bị núi đè, không thể động đậy chút nào.
Má.
Quỷ đè giường.
Giang Lạc ra sức mở mắt, bên tai đột nhiên có người cười mấy cái, tiếng cười này vừa phát ra, cảm giác đè nặng ở trên người lập tức biến mất không còn, cậu mở mắt ra.
Ánh lửa khắp nơi lập tức đập vào mắt cậu.
Trong phòng cháy, chiếc giường cậu nằm là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Giang Lạc kinh hãi, theo bản năng định đứng dậy, nhưng sau đó lại bị mạnh mẽ tóm trở lại trên giường. Cậu nhìn trên người mình, thấy nơi đôi tay có hai xích sắt chặt chẽ khóa cổ tay.
Giang Lạc vẻ mặt khó coi mà ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Bên bàn làm việc, có một bóng dáng cao gầy đang ngồi. Người đó nhàn nhã mà cầm quyển sách, khóe miệng treo nụ cười ôn hòa giả tạo, y như một người lịch thiệp. Hắn khoác lên mình một bộ vest đen hoa lệ tô điểm cho cơ thể, giày da bóng loáng, chẳng khác gì kẻ thượng lưu khéo léo thanh lịch nhất, nói đúng hơn là một tồn tại được săn đón trong người thượng tầng.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của Giang Lạc, mỉm cười đặt sách trên đùi, đôi tay thon dài nhẹ nhàng để trên bìa mặt sách, nói với Giang Lạc: “Chào buổi tối."
Đây là Trì Vưu.
Giang Lạc khó chịu ra mặt mà nhìn hắn.
Ở góc rất tối, cả căn phòng dường như chỉ có trung tâm nơi cậu ở là bị ngọn lửa hừng hực vây quanh. Giang Lạc tuyệt đối không tin linh hồn Trì Vưu đã bị đánh nát mà hiện tại lại có thể lấy loại hình dạng này xuất hiện trước mặt cậu, cũng tuyệt đối không tin Trì Vưu có thể quang minh chính đại đi vào trường học.
Cậu tận lực tránh né hơi nóng, khiến tâm trí nhanh chóng bình tĩnh. Rất nhanh đã phát hiện không đúng, bàn làm việc ngày mai rõ ràng là bên phải, hiện tại lại biến thành bên trái, cậu cố gắng ngửa đầu nhìn cửa sổ, thời tiết ngoài cửa sổ âm trầm quỷ dị, kinh khủng như địa phủ, mà tay cầm khoá cửa sổ thế mà lại nằm bên tay trái.
Tất cả đều ngược lại với hiện thực, vẻ mặt Giang Lạc dần ổn định, cậu nhìn về phía bóng người nơi bàn làm việc, cười như không cười nói: “Đây là trong gương hay là trong mơ?”
Không đợi Trì Vưu nói chuyện, cậu đã lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy là trong mơ đó, anh hiện tại còn chưa có cái bản lĩnh ở trường học mà kéo tôi đến trong gương đó đâu.”
“Đúng chứ, Trì Vưu?”
Trì Vưu cười cười, đặt quyển sách trên đùi xuống bàn —— chữ trên sách cũng bị ngược.
Tiếng giày da kết hợp với tiếng lửa cháy bừng bừng, tạo thành một bản nhạc vặn vẹo điên khùng. Trì Vưu chậm rãi đi đến mép giường, ánh lửa sắp đốt tới giường chiếu vào trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, chia cắt gương mặt hắn thành các mảng sáng tối vặn vẹo. Trì Vưu khẽ cười một cái, từ trong bóng đêm thò ra một bàn tay.
Tay của hắn rõ ràng chưa đυ.ng tới Giang Lạc, nhưng Giang Lạc lại như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt cổ. Cậu bị bắt ngẩng cao đầu, giống như con thiên nga bị siết chặt cổ gần chết, tóc rơi xuống phía sau sống lưng.
“Thân là một người, yêu, thầm, thích ngươi thích đến nổi chết cũng muốn mang ngươi đi,” ngữ điệu của bóng dáng đứng ở đuôi giường càng ngày càng sung sướиɠ, hắn như là tìm thấy một món đồ chơi mới chơi rất vui vậy, tràn đầy hứng thú, lại chỉ khiến người ta cảm thấy cả người lạnh toát, “Ta đương nhiên phải thỏa mãn tâm nguyện của ngươi rồi.”
Hắn nhẹ nhàng, nhịp nhàng bước ung dung thong thả đến bên giường, tiếng giày da như là đếm ngược đòi mạng.
Bàn tay vô hình trên cổ biến mất, Giang Lạc nặng nề mà ngã vào giường. Cậu thở gấp nặng nề, một bàn tay từ đỉnh đầu cậu vươn tới, nhặt một sợi tóc đen của cậu lên.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt Trì Vưu dưới ánh lửa như ác ma, hắn cười nói: “Quỷ đè giường?”
Giọng Trì Vưu vừa phát ra, Giang Lạc đã cảm nhận được một trận đè nặng đánh úp lại, ánh lửa mãnh liệt đến tận trời, đã cháy tới nơi cậu nằm.
Trong hơi thở của Giang Lạc toàn là khói dày đặc ngạt thở và mùi khét, cậu nghe được âm thanh tóc của mình bị đốt thành tro, cảm nhận được đau nhức truyền đến từ tứ chi đến toàn thân.
Cậu không thể động đậy mảy may, chỉ có đôi mắt là thứ duy nhất có thể cử động được. Bị lửa thiêu đau đớn dữ dội như đặt mình trong địa ngục, hàm răng Giang Lạc cắn chặt đến vang lên ken két, gắt gao nhìn chằm chằm Trì Vưu ở đầu giường.
Trì Vưu mỉm cười nhìn cậu, nhưng sự lạnh nhạt dưới bộ mặt tươi cười này lại có thể như động băng rét thấu xương, bóng đen che lấp hắn, khoé miệng vô tình cong lên nơi cằm dưới ánh lửa, khiến người không rét mà run.
Giang Lạc sống sờ sờ bị thiêu chết.
Sau cơn đau nhức, cậu lại lần nữa mở mắt.
Vẫn cứ là căn phòng âm trầm khủng bố, vẫn cứ là cảnh trong mơ ngược với hiện thực.
Giang Lạc mặt vô biểu tình mà xoay người xuống giường, cậu bước nhanh đi đến chỗ tủ lạnh, lấy ra một chai bia ra từ bên trong đập thật mạnh ở góc bàn, sau đó cầm nửa chai bia sắc nhọn tìm người trong tất cả các phòng.
Đi từng căn phòng một, cho đến khi đi đến trong phòng tắm, cậu trực tiếp bị người đột nhiên xuất hiện phía sau nhấn đầu xuống bồn tắm.
Bồn tắm ban nãy còn trống không lúc này lại tràn đầy nước, nước lạnh băng thấu xương, Giang Lạc bị một bàn tay nặng nề mà nhấm chìm vào trong nước.
“Ngươi đang tìm ta đó sao?” Giọng nói lịch sự của Trì Vưu vang lên trên mặt nước, hắn mỉm cười, lặp lại lời nói buổi sáng Giang Lạc đã nói, “Này thì không được rồi, rốt cuộc ở trong mơ, người chủ động chính là ta mà.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Yêu ngươi thì phải gϊếŧ chết ngươi moah moah
Thụ: Ha hả