*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư đường [20/12/21]
Nhưng Giang Lạc vẫn để lại một chút cảnh giác trong lòng.
Thời gian đã trễ, các cảnh sát vô cùng tri kỷ, đặt sẵn khách sạn cho bọn cậu, để các cậu đi nghỉ ngơi.
Trăng tỏ sao thưa, đầu Giang Lạc gối lên tay nhìn trần nhà, trong đầu lại hiện lên ký ức của bà chủ.
Bảo vệ.
Đây là chấp niệm duy nhất khiến cho một người mẹ một lần nữa bò dậy đứng bên cạnh con mình.
Loại cảm xúc này rất xa lạ với Giang Lạc, cậu không có bạn bè gì, cũng chưa từng cảm nhận được tình thân như vậy, đương nhiên, cậu tự nhận bản thân cũng không cần bạn bè, với tình thân càng xin miễn thứ cho kẻ bất tài hơn. Ngay cả đồng nghiệp suốt ngày ở chung trong viện thiết kế, Giang Lạc mặt ngoài quan hệ có vẻ không tệ với bọn họ, nhưng bọn họ lại chưa từng biết gì về cuộc sống cá nhân của Giang Lạc.
Một người sống tiếp, một người chết đi, một người ăn no cả nhà không đói, đối Giang Lạc mà nói, đây là trạng thái cuộc sống tốt nhất.
Cậu từ từ tống khứ những cảm xúc vừa dày vừa nặng không thuộc về mình này ra khỏi đầu, nhắm đôi mắt lại.
Một đêm bình an.
Hôm sau khi xuống lầu ăn bữa sáng, một anh cảnh sát trẻ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi ngồi ở bên bàn gọi bọn họ qua đó, “Bánh bao bánh quẩy súp tiêu nóng*, có thể chứ?”
(*) Súp tiêu nóng/胡辣汤/hồ lạt thang: thường ăn kèm bánh bao và bánh quẩy.
Giang Lạc lấy bánh quẩy, xé thành đoạn ngắn ngâm trong súp tiêu nóng, anh cảnh sát trẻ nói: “Ông chủ khách sạn 129 tỉnh rồi, trạng thái tinh thần hiện tại của ông ấy có hơi bất ổn.”
Cảnh sát cho các cậu xem một đoạn video, ông chủ nằm ở trên giường bệnh ôm con trai không buông tay, rơi lệ đầy mặt lại cuống cuồng cuống quýt, trong miệng vẫn luôn lải nhải: “Vợ ơi, anh xin lỗi em nhiều lắm, vợ ơi……”
Đứa bé bị bộ dáng này của ông làm cho sợ tới mức khóc oà lên, ông chủ lập tức ôm chặt con mình, ông liên tục xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé, một lúc lâu sau, không tiếng động mà rơi nước mắt.
Bởi vì chuyện làm ăn, ông chủ thật sự xem nhẹ người nhà rất nhiều. Lúc có tiền không có thời gian bên người nhà, lúc không có tiền trong lòng sốt ruột không kiên nhẫn dành thời gian cho người nhà.
Hôm nào đó, ông chủ nghĩ ra một chiêu tuyên truyền mới.
Ông định đưa mẹ già đã lâu chưa gặp vào khách sạn, quay một vài video thú vị của người già, biến mẹ già thành người nổi tiếng trên mạng thu hút lượng truy cập. Video ngắn hiện tại, mọi người thường khoan dung trẻ em với người già hơn, chỉ cần có danh tiếng, khách sạn của ông nói không chừng lại có thể nổi tiếng lần nữa đó.
Ông chủ đón mẹ già về khách sạn, ông đã lâu không sống chung với mẹ, nhưng dù sao cũng là mẹ con ruột, thời gian càng lâu, ông càng cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng ông chủ lại không xem xét mấy thứ không thích hợp này, tất cả tâm tư của ông đều đặt trên sự nghiệp cả, nghĩ rằng dù sao cũng không xuất hiện việc lớn gì.
Nhưng chính bởi vì ông xem nhẹ, bởi vì ông suy nghĩ có lệ, mới tạo thành hậu quả như vậy.
Giang Lạc trơ mắt mà nhìn sương đen trên cánh tay đứa bé dần tan biến trong tiếng khóc của ông chủ, cậu nuốt xuống miếng bánh quẩy cuối cùng, quay đầu lại hỏi Diệp Tầm, “Cậu có nhìn thấy không?”
Diệp Tầm bỏ bánh bao xuống, nhàn nhạt nhìn cậu: “Thấy cái gì?”
“Một đám sương đen,” Giang Lạc nói, “Ở trên cánh tay trái của đứa bé.”
Diệp Tầm nhíu mày, nghiêm túc mà nhìn về phía đứa bé trong video, sau một lúc lâu lắc lắc đầu, “Tớ không nhìn thấy.”
Giang Lạc như suy nghĩ gì đó.
Người lợi hại như Diệp Tầm cũng không nhìn thấy sương đen, nguyên thân cũng chưa từng thấy, sao cậu lại có thể thấy chứ?
Khác biệt duy nhất giữa cậu và nguyên thân chính là linh hồn, còn có cái chết của Trì Vưu nữa.
Là linh hồn của cậu tạo ra loại thay đổi này, hay là vì Trì Vưu ở bên cạnh cậu, cho nên mới khiến Giang Lạc thấy được sương đen?
Giang Lạc hy vọng là cái trước.
Rốt cuộc thì không ai không muốn bản thân mình là thiên tài mà phải hông.
Cơm nước xong xuôi, anh cảnh sát trẻ cười tủm tỉm mà cầm lấy cái ba lô dưới bàn lên đưa cho các cậu, “Tụi anh đã tra đời người của quỷ chặt đầu này rồi, hắn quả thật chưa từng làm việc ác gì. Sau khi tụi anh tham khảo ý kiến của nó, nó muốn được các cậu đưa về trường học nuôi.”
Ba lô đặt trong lòng ngực Giang Lạc, Giang Lạc kéo khóa kéo, cúi đầu thấy ngay, cái đầu sắc mặt xanh trắng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Tiểu hữu, tiểu sinh hữu lễ*.”
(*) Tiểu sinh hữu lễ/小生有礼: Tiểu sinh là xứng hô của người nói, đây là cách người xưa Trung Quốc chào hỏi khi gặp nhau.
Giang Lạc ném cái túi qua cho Lục Hữu Nhất, không hứng thú nói: “Cho cậu đó.”
Lục Hữu Nhất ôm chặt đầu quỷ, buồn bực, “Nuôi hả, nuôi kiểu gì? Chôn dưới đất nuôi?”
Quỷ chặt đầu lệ rơi đầy mặt, “Hôm qua còn gọi người ta là Ninh Tu lão ca, hôm nay đã tùy ý tặng người ta cho người khác, đúng là người càng xinh đẹp càng biết cách làm thương tâm tiểu sinh mà.”
Lỗ tai Lục Hữu Nhất đau, kéo lại khoá kéo, "Ông ồn quá.”
Anh cảnh sát trẻ tiếp tục nói: “Tụi anh sáng nay đi tìm khắp các phòng vệ sinh trong khách sạn 129 một lần, mỗi phòng đều tìm thấy tiền âm phủ bị bọc lại trong chỗ bơm nước bồn cầu. Tụi anh sẽ điều tra khách hàng sau, điều tra rõ là ai dùng mấy thủ đoạn này, nhưng những việc này, các cậu không cần bận tâm đâu.”
Diệp Tầm gật gật đầu, “Cửa sổ lầu hai khách sạn phạm vào song ngoại sát, bảo ông ấy trang trí 'Bát Phúc'* đứa con thứ năm của rồng đặt ở cửa sổ, phá sát được.”
(*) Bát Phúc/趴蝮 (tác giả viết) hay Công Phúc/蚣蝮 (theo nguồn 搜狗百科) (do tác giả để đứa con thứ 5 nên mình sẽ ghi chú theo tên Công Phúc nhé) Công Phúc là một trong 9 đứa con của rồng, tương truyền là đứa con thứ năm, cũng có người nói rằng là đứa con thứ sáu. Giống này có đầu rồng, trên thân mình, bốn chân và đuôi đều có vảy rồng, miệng rộng. Truyền thuyết kể rằng, nó phạm phải quy định trên trời nên bị đày nhốt vào cái mai rùa cực nặng để trông giữ việc vận chuyển đi lại đường sông trong một ngàn năm mới được thả ra. Mọi người ghi nhớ công ơn của nó về việc coi sóc sông ngòi bèn tạc hình của nó ở các công trình hay phương tiện giao thông đường thủy như trên thành cầu, đầu cầu, bến tàu, thuyền bè, ngòi rãnh dẫn nước, đập nước … với mong muốn Công Phúc tiếp tục cai quản, điều hòa nước, ngăn ngừa lũ lụt. Vì thế, ngoài ý nghĩa trang trí, nó còn hàm ý về sự bình yên.
Anh cảnh sát trẻ ghi nhớ những thứ này, cười xán lạn nói: “Vất vả rồi, các bạn học.”
Sau khi tạm biệt, ba người từ từ chuẩn bị trở về.
Trên đường về trường, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, Giang Lạc lòng sinh kỳ lạ, thò lại gần dùng dư quang thoáng nhìn, phát hiện hai người đang nói chuyện phiếm trong nhóm.
Tên nhóm là “Có chuyện hãy thắp nhang”, biểu hiện là tám người.
Giang Lạc càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đây còn không phải cái nhóm lớp bị nguyên chủ chặn sao?
Cậu mở điện thoại ra, tìm kiếm nhóm lớp này, vừa nhấn vào một cái, tin nhắn của nhóm đã 99+.
Giang Lạc lướt lên trên, hay thật, đám người này hoàn toàn không thèm kiêng nể cậu còn ở trong nhóm, tất cả tin nhắn nói chuyện đều là bà tám chuyện giữa cậu và Trì Vưu.
[Trác Trọng Thu: Mấy cậu chừng nào về? Trước khi chưa thấy được người, tớ tuyệt đối không tin chuyện Trì Vưu với Giang Lạc mà các cậu nói đâu.]
[Cát Chúc: Quái thay quái thay, sao tớ không nhìn ra hai người này còn có loại duyên phận này chứ?]
Lục Hữu Nhất nói không ngớt lời: [Trì Vưu chết rồi đương nhiên không có duyên phận rồi, thật ra anh Trì Vưu đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, chỉ là các cậu nhìn không ra thôi. Nhưng tui đã loáng thoáng nhận ra không đúng từ lâu rồi, chỉ là không có nói ra mà thôi.]
[Diệp Tầm: Cậu chỉ có từng nói Giang Lạc nói bậy thôi.]
Tim gan Lục Hữu Nhất nhảy lên, cậu thật cẩn thận từ trong điện thoại ngẩng đầu liếc nhìn Giang Lạc một cái, thấy mặt Giang Lạc không có gì khác thường mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu trước kia quả thật mắng Giang Lạc rất nhiều lời, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng chột dạ, không dám để Giang Lạc biết.
Bởi vì Lục Hữu Nhất phát hiện Giang Lạc thật ra cũng không phải bộ dáng mà cậu tưởng tượng.
Giang Lạc lướt hết tin nhắn, hoá ra là Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kể câu chuyện song hướng yêu thầm của cậu và Trì Vưu cho mọi người trong nhóm nghe.
Người trong nhóm hoảng sợ, không thể tin hai người họ nói là sự thật.
Trì Vưu sớm đã rễ tình đâm sâu với Giang Lạc? Thậm chí còn chủ động thổ lộ với Giang Lạc?
Trước kia thường xuyên giữ một mình Giang Lạc ở lại học bù là vì thế giới hai người với Giang Lạc?
Ha ha ha, Diệp Tầm với Lục Hữu Nhất bị dính ngải rồi hả?
So với Trì Vưu và Giang Lạc thích nhau, bọn họ càng nguyện ý tin rằng Lục Hữu Nhất với Diệp Tầm đang bịa chuyện lừa người.
[Trác Trọng Thu: Trì Vưu sao có thể thích Giang Lạc chứ?]
Lục Hữu Nhất sâu xa nói: [Mấy cậu ngẫm lại mặt Giang Lạc.]
Trong nhóm lặng im vài giây, Lục Hữu Nhất lại biệt nữu nói: [Thật ra thì Giang Lạc vẫn khá tốt chứ bộ.]
Diệp Tầm nói: [Lục Hữu Nhất nói không sai.]
Dưới lời nói nói có sách mách có chứng của hai người họ, thái độ trong nhóm vốn đang “không thể tin được, khịt mũi coi thường” chuyển thành “nửa tin nửa ngờ”. Giang Lạc vui mừng mà liếc nhìn Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất một cái, biết ngay là cậu không có chọn sai người mà.
Lừa hai người họ rất dễ, nhưng lừa những người còn lại trong lớp rất khó.
Cho dù là nguyên thân hay là Giang Lạc hiện tại, đối với người lớp này mà nói đều là một người từ ngoài đến. Dưới tình huống như vậy, dựa vào Lục Hữu Nhất từ trước đến nay chán ghét Giang Lạc và Diệp Tầm lạnh nhạt mở miệng, người trong lớp sẽ càng tin tưởng cái tin tức “Trì Vưu thích Giang Lạc” này.
Hiển nhiên tốt hơn bản thân Giang Lạc tự miệng nói.
Cp mà, còn không phải là như có như không, tự mình não bổ ra đường mới càng có cảm giác chân thực sao?
Sắp tới trường học, Lục Hữu Nhất lắc lắc ngón tay mỏi nhừ, nhắn một câu cuối cùng: [Tụi tui sắp đến trường học rồi, mấy cậu nếu không tin thì tự mình đi hỏi Giang Lạc đi, hơn nữa, cho dù mấy cậu không tin Trì Vưu sẽ thích Giang Lạc, nhưng cũng phải tin tưởng thẩm mỹ của Trì Vưu chớ.]
Giang Lạc: “……”
Từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu không biết đã đội ơn gương mặt này của mình bao lần rồi.
Giang Lạc cất điện thoại, ấp ủ lát nữa nên biểu diễn như nào, mới có thể diễn ra tình yêu của cậu dành cho Trì Vưu, rồi lại có thể biểu hiện ra quyết tâm lãng tử hồi đầu của một tên cặn bã.
Khác với Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, trong năm người còn lại trong lớp, có ba người cũng không dễ đối phó.
Một người là con cháu Đạo gia Cát Chúc, một người là con gái lớn Trác Trọng Thu của Trác gia Thể hồn song tu trong sáu đại môn phái, một người là hàng năm hai mắt cười tủm tỉm khiến người ta không cách nào nhìn thấu tâm tư Văn Nhân Liên.
Một người dựa trực giác, một người dựa kinh nghiệm, một người dựa thấu lòng người, tất cả đều không phải người dễ bị lừa.
Sau mười phút, ba người đã tới cổng trường.
Vừa xuống xe, bọn họ đã thấy một soái ca đứng ngoài cổng trường.
Soái ca mặc áo ngắn tay thoải mái với quần đùi, hai chân thẳng tắp còn muốn trắng hơn cả nữ sinh. Cậu ta đội mũ lưỡi trai, đang dựa tường đối phó với một đám nữ sinh vây quanh cậu.
Lục Hữu Nhất nhìn thấy soái ca thì líu lưỡi: “Thế mà lại tới đón tụi mình, mấy người này đúng là quá bà tám rồi.”
Giang Lạc híp mắt nhìn xem người này là ai, còn chưa thấy rõ, soái ca đã phát hiện bọn họ, từ đám nữ sinh đi ra. Nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, thuần thục mà giơ tay chào, “Sao còn mang về một con quỷ nữa?”
Giọng nói khàn khàn, vô cùng trung tính*, như thể bị thuốc lá và rượu ngâm ra.
(*) Trung tính: không giống nam cũng chẳng giống nữ, xêm xêm ở giữa.
Phía soái ca nhìn là ba lô sau lưng Lục Hữu Nhất, quỷ chặt đầu đang ở trong đó. Nhưng quỷ chặt đầu còn chưa lộ ra một chút không đúng, đối phương cũng đã phát hiện sự tồn tại của nó.
Diệp Tầm với Lục Hữu Nhất lại không kinh ngạc, Diệp Tầm hơi hơi oán giận nói: “Nó quấn lấy Giang Lạc không buông.”
Soái ca nhìn về phía Giang Lạc, cậu lùn hơn một chút so với Giang Lạc, lúc này hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt sắc sảo lại không mất vẻ nữ tính đặc trưng dưới mũ lưỡi trai.
Ánh mắt sắc sảo thâm thúy, ngũ quan không rõ là nam hay nữ, khuôn mặt thoáng lộ ra khí chất mềm mại của con gái, Giang Lạc lúc này mới phát hiện soái ca này thực chất là một nữ sinh.
Ánh mắt Trác Trọng Thu còn có tư chất mà quan sát trên người Giang Lạc, đột nhiên huýt sáo một cái, “Ánh mắt Trì Vưu không tệ nha.”
Mấy nữ sinh phía sau sợ hãi đuổi theo, dừng ở ngoài hai mét, trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, “Đàn chị……”
Trác Trọng Thu bất đắc dĩ xoay người, trở tay chỉ chỉ Giang Lạc, “Các em gái à, đàn chị thích loại mặt này.” Cô dừng một chút, cười, “Tốt nhất là ngực to, suy cho cùng thì bản thân đàn chị là ngực phẳng mà.”
Mặt các nữ sinh đỏ bừng lên, tất cả giải tán trong một hơi.
Lục Hữu Nhất: “…… Ghen tị quá đi.”
Diệp Tầm yên lặng gật đầu.
Trác Trọng Thu rất tò mò với Giang Lạc, trên dọc đường trở về hỏi Giang Lạc rất nhiều câu hỏi, “Nói như vậy, Trì Vưu chết quả nhiên không phải ngoài ý muốn à?”
Cô khoanh tay trước ngực, sờ sờ cằm, đột nhiên cười một tiếng, “Thú vị nha.”
Giang Lạc cũng cảm thấy thú vị, nhưng cậu không thể biểu lộ ra ngoài, cậu cười cười, nhìn thấy đôi người yêu đang ân ân ái ái trên ghế bên ven đường nhỏ, một ý tưởng bỗng nảy lên, đột nhiên ngẩn ngơ dừng bước chân.
Trác Trọng Thu nhìn theo ánh mắt cậu, hiểu rõ, “Hai người hồi đó có tới chỗ này hẹn hò rồi?”
Thanh niên tóc đen xinh đẹp cười cười, “Không tính là hẹn hò.”
Trì Vưu quả thật có đưa nguyên thân tới chỗ này, nhưng lại là vì nhục nhã nguyên thân trước mặt những học sinh bình thường khác.
Ánh mắt Giang Lạc dịu dàng nhìn khóm hoa, cậu thích thực vật, vì lý do này mà đại học năm hai sau khi học xong thiết kế căn bản cậu thiên hướng sang thiết kế cảnh quan. Sau khi vứt bỏ vẻ mặt quá kiêu ngạo và tự phụ, vẻ mặt như vậy làm cậu thoạt nhìn như châu báu được vải lụa lau chùi bụi bặm, có loại chói lọi như thăng hoa.
Ánh mắt mang tình cảm nhẹ nhàng, cười lên như ngậm gió mang sương, thoạt nhìn như có như không tiên khí xuất trần, trong xương cốt lại che giấu vài phần yêu khí giấu kín, có loại mị lực mâu thuẫn.
Trác Trọng Thu cũng nhịn không được nhìn cậu thêm vài lần, nghĩ thầm thứ đồ chơi tình yêu này đúng là khiến người ta thay da đổi thịt mà. Ngay cả tên cặn bã là Giang Lạc này còn lãng tử hồi đầu được, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, Trác Trọng Thu không phải loại người lấy khuôn mẫu nhìn người.
Cô lí giải sự dịu dàng mà Giang Lạc thể hiện thành hoài niệm với Trì Vưu, lại nhìn cổ Giang Lạc, thử nói: “Nghe Lục Hữu Nhất nói, tối hôm qua Trì Vưu xuất hiện?”
Trên cổ thanh niên tóc đen được nhân viên y tế quấn hai tầng băng gạc, thoạt nhìn có vài phần cấm dục. Cậu giơ tay sờ sờ cổ, nhớ tới lần gặp mặt trước với Trì Vưu, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, “Đúng vậy, anh ấy tới tìm tôi.”
Một ác quỷ muốn đưa mình đi bóp cổ mình thành như vậy, Giang Lạc còn có thể cười được, Trác Trọng Thu hoàn toàn tin tưởng lòng cậu có tình yêu với Trì Vưu. Trác Trọng Thu đau đầu mà xoa xoa giữa mày, “Không phải chứ, cậu còn cười được nữa hả? Anh ta tới tìm cậu, là muốn mạng của cậu đó.”
Giang Lạc một bộ “tôi không nghe, tôi không thấy”, cố chấp nói: “Trì Vưu sẽ không làm việc bất lợi cho tôi, anh ấy chỉ là nhớ tôi mà thôi.”
Trác Trọng Thu: “……” Thật đúng là não yêu đương giống y đúc đám yêu đương nhăng nhít kia.
Lục Hữu Nhất nhìn không nổi nữa, cậu muốn nói lại thôi: “Nhưng mà cổ của cậu……”
Giang Lạc lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Đây nhất định là do anh ấy quá kích động, tôi biết, anh ấy không phải cố ý.”
Trác Trọng Thu nhích đến bên cạnh Diệp Tầm, lặng lẽ chỉ chỉ cái đầu, “Cậu ta bị Trì Vưu rót mê hồn canh hả?”
Diệp Tầm thở dài, “Cậu ấy rất thích Trì Vưu, lòng lại áy náy với Trì Vưu, sợ rằng Trì Vưu thật sự bảo cậu ấy đi chết, cậu ấy cũng sẽ không hề do dự mà đi tìm chết ngay.”
“Vậy thì không được,” Trác Trọng Thu nhanh chóng quyết định, “Tuyệt đối không thể để Trì Vưu gϊếŧ chết Giang Lạc.”
Mặc dù là vì Trì Vưu, bọn họ cũng không thể trơ mắt mà nhìn Trì Vưu làm ra chuyện như vậy.
Đây tuyệt đối không phải ý định của đối phương, Trì Vưu đã hóa thành quỷ, gϊếŧ chết người yêu, ý nghĩ để người yêu tới bầu bạn mình có lẽ đã trở thành chấp niệm của anh, bọn họ cần phải ngăn cản Trì Vưu, để tránh Trì Vưu khôi phục lý trí nhớ lại bản thân mình đã làm gì, rơi vào vực sâu hối hận thống khổ.
Trác Trọng Thu và Diệp Tầm nhìn nhau, ăn ý mà gật gật đầu.
Khuôn viên trường cũ của Đại học Bạch Hoa ở trung tâm thành phố, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, bởi vậy diện tích khuôn viên trường cũ cũng không lớn. Học viện Khoa học tự nhiên và Nghiên cứu xã hội ở chỗ sâu nhất, Giang Lạc đi theo bọn họ quẹo trái quẹo phải, không biết đi vòng bao nhiêu lần, trong một góc hẻo lánh trước mắt đột nhiên xuất hiện một con đường mới tinh lúc trước không nhìn thấy.
Giang Lạc trong lòng nảy lên hai chữ: Trận pháp.
Sau đường nhỏ cảnh vật mênh mông sáng sủa, khu dạy học đại học xây cạnh bờ hồ nước trong hình bán nguyệt, thành bố cục phong thủy “Đai ngọc thắt lưng”*.
(*) Đai ngọc thắt lưng/玉带环腰: trước nhà có hồ nước hoặc con đường cong hình bán nguyệt thì được xem như đai ngọc thắt lưng. Theo quan niệm phong thủy đây sự phú quý, chủ nhà sẽ sinh nhiều con cháu, quan vận hanh thông.
Hoa cỏ cây cối mỗi một chỗ đều vừa vặn tốt, Giang Lạc đưa mắt nhìn, ánh mắt đầu tiên đặt trên rất nhiều sương mù màu vàng như có như không ở trên trời, mấy thứ này là khí điềm lành đặc thù trong phong thuỷ bảo địa.
Lại nhìn kỹ một chút, khí của trời, linh của đất, trời trăng núi sông cùng cỏ cây hoa cỏ, các linh khí sinh khí quy tụ ở bờ hồ, vì vậy mà nơi đây loáng thoáng có công hiệu của long mạch*, chính là bố cục tốt nhất, người thiết kế ra một nơi học viện như này, tuyệt đối là một đại sư phong thuỷ khó lường.
(*) Long mạch/龙脉: Theo quan niệm phong thủy, long mạch là nơi khí hội tụ và điểm giao giữa thế đất huyền vũ ở hướng Bắc với thế bạch hổ ở hướng Tây, thế thanh long ở hướng Đông với thế đất chu tước ở hướng Nam. Nó khiến tâm hồn con người thanh thản, yên bình, an vui.. mọi vật sinh sôi, phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Giang Lạc kinh ngạc cảm thán đi đến lớp, mà người trong lớp cũng đang nhìn bọn họ qua cửa sổ.
Cài trâm búi tóc, Cát Chúc mặc đạo phục rộng thùng thình khoanh tay, mỉm cười nhìn ba người càng đi càng gần bên ngoài, khuôn mặt cậu bình thản, trong mắt sáng ngời sạch sẽ, khiến người nhìn thấy sẽ có một loại cảm giác không ràng không buộc thoát khỏi thế tục, “Kìa, mấy cậu ấy về rồi.”
Người cao to con ngồi đối diện cậu trầm mặc đáp một tiếng, nhìn bên ngoài một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thú bông trong tay Diệp Tầm bị dùng rồi.”
Cát Chúc hơi kinh hãi, “Một cái ủy thác của quán trọ mà thôi, thế mà dùng oán linh thú bông?”
Khuông Chính cường tráng lại nặng nề như núi “Ừm” một tiếng, cậu là luyện khí sư, có năng lực tâm linh tương thông với công cụ mình luyện ra, “Không cần lo lắng, chỉ là hơi bị sử dụng một chút.”
Cát Chúc lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, “Hù chết đạo sĩ, tớ còn tưởng rằng Tiểu Phấn lại ăn bậy thứ gì chứ.”
Khi nói chuyện, bốn người bên ngoài đã tới nơi. Cát Chúc tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, nhiệt tình vẫy vẫy tay với bọn họ, “Chào mừng trở về.”
Khuông Chính đứng dậy, cậu ta rõ ràng là người to con, nhưng thoạt nhìn vô cùng dè dặt, im lặng không lên tiếng mà kéo ghế cho mấy người.
Giang Lạc dư quang nhìn qua hai người bạn học này, đạo sĩ khí chất thân thiện là Cát Chúc, có da màu lúa mạch như chàng trai vác gạch công trường chính là luyện khí sư Khuông Chính.
Khuông Chính chính là một nhân vật khó lường, người tài trong giới huyền học càng ngày càng ít, luyện khí sư càng là trăm dặm mới tìm được một, Khuông Chính lại có thiên phú cường đại trên con đường luyện khí, hiếm hoi hơn nữa chính là suy nghĩ bản thân cậu ta rất đơn giản, làm việc chuyên tâm, trên con đường luyện khí có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Cát Chúc và Khuông Chính cũng đang nhìn cậu, Giang Lạc ngồi xuống bên cửa sổ, chống cằm hơi hơi mỉm cười với bọn họ.
Cát Chúc cũng hơi hơi mỉm cười, nhìn chăm chú Giang Lạc.
Người là được khung xương nâng đỡ giống như căn nhà vậy, ngũ quan là cửa sổ của căn nhà. Cho nên Tướng thuật sư xem tướng, sẽ xem tướng cốt và tướng mạo đầu tiên.
Tướng cốt cần tự tay sờ, tướng mạo lại không cần. Ngũ quan người tụ tập linh khí, ngũ tạng cơ bản đều dẫn đến khuôn mặt, Cát Chúc học Tướng số đã lâu, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể đoán ra thành bại được mất cả đời người thường. Nhưng bây giờ, Cát Chúc lại chỉ nhìn thấy một đám sương mù bao phủ kín mít trên người Giang Lạc!
Trong lòng cậu kinh ngạc, “lê lết” một chút đứng lên, nói lắp bắp: “Cái cái cái……”
Trên ngón tay Giang Lạc quấn một sợi tóc đen, vô cùng hứng thú nhìn cậu ta, “Ừm?”
Cát Chúc bước nhanh đi đến bên cạnh cậu, nghiêm túc giơ tay, “Bạn học Giang Lạc, có thể để tiểu đạo xem tướng tay cho cậu không?”
Giang Lạc cười tủm tỉm mà giơ tay trái cho cậu ta, “Mời.”
Cát Chúc nắm lấy tay cậu.
Vào tay tinh tế nhẵn mịn, mềm mại như rêu, đầu ngón tay thon dài, tỏ vẻ cả người thông minh tuấn mỹ, có tướng đại phú đại quý. Đây chỉ là đặc thù tướng tay căn bản nhất, Cát Chúc còn muốn nhìn kỹ, lại bị vân tay lộn xộn làm cho hoa mắt, đôi mắt mở to như chuông đồng, cũng không nhìn thấy mảy may gì.
Người bên cạnh im lặng, sợ làm phiền cậu. Sau một lúc lâu, Cát Chúc mồ hôi đổ đầy đầu mà buông tay Giang Lạc, hoảng hốt mà trở về chỗ cũ, cậu bưng ly giữ nhiệt cười đến suy yếu vô lực, “Không sao hết không sao hết, nhân sinh trên đời, phải biết ngoài người có người, ngoài núi có núi*, mệnh người đâu có chỗ nào dễ hiểu rõ như vậy chớ? Nỗ lực mới có thể càng ngày càng tốt, không loạn bởi tâm, không vướng bởi tình, trải qua giá lạnh, mới có thể gặt hái bình an. Muốn biết, liếc mắt một cái nhìn thấy hết đời người, có thể nói là vô cùng thảm không nỡ nhìn thẳng.”
(*) Ngoài người có người, ngoài núi có núi/人外有人山外有山: đồng nghĩa với núi cao này còn có núi cao khác, người giỏi thì ắt sẽ có người giỏi hơn.
Một tiếng cười từ bên ngoài truyền đến, “Cát Chúc, cậu lại đang hầm canh gà tâm hồn gì đó?”
Lời còn chưa dứt, sau cửa có hai người đi vào. Nói chuyện chính là nữ sĩ thân bận áo liền váy đỏ, tóc dài bay bay, cười đến hai mắt híp lại với nhau, bên ngoài áo liền váy khoác một cái áo choàng màu vàng nhạt, tao nhã mà dẫm trên đôi giày cao gót dạo bước đến.
“Cô” rất cao, vô cùng cao, có vẻ cao gầy mảnh khảnh hơn so với mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh nước ngoài phía sau. Mỹ nữ thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, đoan trang thanh lịch này, đúng là Văn Nhân Liên thần bí ẩn mình.
Một chàng trai có sở thích mặc đồ nữ.
Thiếu niên Samuel nước ngoài phía sau Văn Nhân Liên ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, dùng khẩu âm đặc thù của người nước ngoài vụng về nói: “Thật ngại quá, tụi tui tới trễ rồi.”
Cát Chúc thở dài một hơi, “Văn Nhân, cậu đến rồi.”
Văn Nhân Liên gấp áo choàng lại, mỉm cười ngồi đối diện Giang Lạc, cặp mắt lông mi dày cậu híp thành một đường, không khỏi làm người nghi ngờ rằng cậu nhìn không thấy rõ được.
“Cát Chúc, cậu nhìn ra được gì?”
“Cái gì cũng nhìn không ra hết,” Cát Chúc thành thành thật thật nói, “Cậu muốn thử một chút hông?”
Cát Chúc học Tướng số, Văn Nhân Liên học chính là Thuật bói toán.
Văn Nhân Liên nghe vậy, cười tủm tỉm như cũ mà từ chối, “Đến cậu còn nhìn không ra, tớ đây không tự rước lấy nhục. So với những thứ mơ hồ bí ẩn này, tớ muốn hỏi bạn Giang Lạc một vài câu hơn.”
Cậu ta học theo bộ dáng Giang Lạc chống cằm, tóc giả như tơ lụa trượt đến trước ngực cậu, Văn Nhân Liên tò mò hỏi: “Bạn Giang Lạc, cậu và Trì Vưu lên giường lần nào chưa?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Vưu: Quỷ đè giường có tính không?