Thư đường [07/12/21]
Trên đường đi, hai tiểu đồng bọn cộng thêm một tài xế nghe xong câu chuyện tình lâm li bi đát lên xuống chập trùng, hậu thế bất dung của cậu.
Giang Lạc mỗi ngày làm việc nghe khách hàng lải nhải, những cái khác thì không nói làm gì nhưng cuộc sống của vài khách hàng còn máu chó hơn phim truyền hình. Tài ăn nói của cậu cũng do đối phó với bên A hết lần này đến lần khác mà thành, sau khi mượn nội dung phim truyền hình cùng cuộc sống mà khách hàng trải qua, Giang Lạc rút ra một dàn bài câu chuyện hoàn chỉnh, cậu bắt đầu diễn.
Từ anh yêu tôi tôi không yêu anh, anh theo đuổi tôi tôi thấy rất phiền, đến sau khi anh chết tôi mới phát hiện tôi đã yêu anh lâu rồi. Toàn bộ câu chuyện có buồn có vui, có ngọt có ngược, ngay cả bác tài xế nghe tấu nói cũng yên lặng tắt ghi âm, vểnh tai nghe câu chuyện của Giang Lạc.
“…… Lúc Trì Vưu ở làm trợ giảng ở trường tụi mình, mỗi tiết học đều sẽ nhìn tôi, tan học còn muốn xách tôi đến văn phòng học bù, sau đó đưa tôi chạy quanh khuôn viên trường, nói là rèn luyện năng lực xem phong thuỷ của tôi. Nhưng tôi lại luôn cho rằng anh ấy cố ý làm khó dễ tôi, tôi còn mắng anh ấy rất nhiều,” Giang Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, cả người bị bóng đen che kín, thương cảm hiện ra trên mặt mày trắng nõn trơn bóng của cậu, “Ngày đó anh ấy tỏ tình với tôi, tôi ngoảnh mặt đi luôn…… Ai biết sau khi tôi đi, anh ấy đã mất rồi.”
Lục Hữu Nhất bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng trách mấy ngày trước cậu mắng Trì Vưu suốt, tôi còn tưởng rằng cậu ghen ghét anh ấy lắm."
Giang Lạc nghĩ thầm, còn không phải là ghen ghét nữa sao.
Nguyên chủ ghen ghét thiên phú của Trì Vưu, Trì Vưu cũng chẳng ôn nhu thiện lương, sau khi tan học thì cười tủm tỉm mà lăn lộn nguyên chủ, bên ngoài nói là học bù, kỳ thật không một tiếng động mà khoe ra thiên phú của hắn trước mặt nguyên chủ. Nguyên chủ không có năng lực nhưng lại rất kiêu ngạo, lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, nhìn thứ mà mình cố thế nào cũng không học được mà Trì Vưu lại nhẹ nhàng dễ như trở bàn tay làm ra, tinh thần ngày càng vặn vẹo, vô cùng hận Trì Vưu.
Giang Lạc cười khổ lắc đầu, “Hiện tại nhớ lại, tôi thật muốn trở lại lúc ấy.”
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh bỗng nhiên đánh úp về phía cửa sổ, gió vù vù lướt qua mặt kính mạnh như đao kiếm. Giang Lạc giật mình, giơ tay lên nhìn thì trên cánh tay trắng nõn đã theo bản năng mà nổi da gà.
Cậu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mây đen lấp kín, những thân cây nhỏ bằng cổ tay người lớn bên đường bị mưa gió quật ngã gãy từng khúc, yếu ớt đến đáng thương. Giọt mưa bay xéo qua cửa kính, lại không thể chịu được mà dần dần rơi xuống.
Giọt mưa trong suốt dần dần biến thành màu đỏ như giọt máu tươi, ngụ ý sinh mệnh suy tàn.
Tình cờ rơi ngay tại đuôi lông mày của Giang Lạc.
Sắc mặt Giang Lạc không thay đổi, cậu thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, trong gương chỉ có ba người bọn họ cùng với tài xế taxi ngồi ở phía trước.
Cũng không có ác quỷ.
Có lẽ có, nhưng cậu nhìn không thấy.
“Chả trách lúc đó Trì Vưu luôn giữ cậu ở văn phòng,” Diệp Tầm như suy tư gì, “Hoá ra anh ta chỉ là muốn mượn cơ hội để trải qua thế giới hai người mà thôi.”
Giang Lạc, “Đúng……”
Tấm kính đột nhiên vỡ toang xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện.
Ba người ngồi ghế sau nghẹn họng nhìn cửa sổ trân trối, Lục Hữu Nhất lẩm bẩm nói: “Bác tài ơi, cái cửa kính này của bác có phải hơi rẻ quá không vậy?”
Tài xế ngây ngốc, “Không thể nào, sao vậy được.”
Gió lạnh lùa vào qua những vết nứt trên kính, hơi lạnh chết người thổi lên cổ Giang Lạc, như có một bàn tay đang rất hứng thú mà vuốt ve cổ Giang Lạc, âm thầm cảnh cáo Giang Lạc đừng nói bậy.
Giang Lạc sờ cổ, chỉ sờ được một luồng hơi lạnh.
Bác tài xế vẫn luôn muốn ngoái lại kiểm tra của kính xảy ra chuyện gì, có điều còn phải lái xe nên chỉ có thể quay đầu lại liếc liếc hai cái. Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm nhích nhích qua một bên, nhường cho Giang Lạc một ví trí an toàn, Diệp Tầm tiếp tục hỏi: “Tôi nói đúng không?”
Cổ đột nhiên bị siết chặt, Giang Lạc không nhịn được khụ khụ, hầu kết lăn nhẹ hai cái, ngay cả nuốt nước miếng cũng thấy hơi khó khăn. Ý cười trên mặt cậu càng lúc càng lớn, vén vén tóc đen bên vai, trên gương mặt diễm lệ pha lẫn anh khí nở nụ cười, khẳng định nói: “Đúng vậy, Trì Vưu muốn trải qua thế giới hai người với tôi.”
Giang Lạc nhớ rất rõ.
Trì Vưu hiện tại không gϊếŧ được cậu.
Mặc dù Trì Vưu có thể gϊếŧ cậu, cũng không phải chỉ nhéo cổ cậu như bây giờ. Trì Vưu đáng nhẽ phải như trong nguyên văn dùng thủ đoạn tàn khốc mà máu me làm cậu muốn sống không được chết cũng không xong.
Cảnh cáo mặt ngoài như thế này càng giống như là đang trêu chọc Giang Lạc hơn, tựa như là con người chơi đùa với nanh vuốt mèo hoang, mèo hoang càng kiêu ngạo nóng nảy thì lúc chơi đùa mới càng thú vị. Nếu Giang Lạc sửa lại miệng ngay lúc này mới khiến Trì Vưu cảm thấy không thú vị, tới lúc sau nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu không chút lưu tình nào.
Quả nhiên, sau khi nói ra câu này, Giang Lạc cũng không nhận phải thương tổn gì. Cơn lạnh lẽo trên cổ cũng dần tan đi, chỉ còn lại cửa kính đã bể.
Nửa tiếng sau, ba người đến nơi.
Giang Lạc quét mã thanh toán tiền trước, nửa phút sau tài xế mới nhận được thông báo nhận tiền, ngoại trừ tiền xe còn thừa ra một ngàn tệ, ghi chú viết “Tiền cửa sổ xe ( ̄︶ ̄)”.
Tài xế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bên ngoài thì ba người đã đi xa.
Khách sạn 129 là một khách sạn nổi tiếng ở địa phương, nằm trên đường vành đai ba phía Đông của Bắc Kinh, vị trí hẻo lánh, vốn dĩ có thể nổi tiếng chủ yếu là bởi vì cảnh quan tuyệt đẹp, tạo hình mới mẻ độc đáo, hơn cả là dám bỏ tiền túi tuyên truyền.
Bề ngoài mô phỏng theo lâu đài trong truyện cổ tích, màu hồng phấn phối với màu vàng sáng vô cùng nổi bật, chắc chắn có thể thu hút ánh mắt mọi người.
Qua cuộc trò chuyện ban nãy, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm rõ ràng chấp nhận Giang Lạc, Lục Hữu Nhất chủ động hỏi: “Trước khi đi cậu có xem tài liệu của khách sạn 129 chưa?”
Giang Lạc thành thật lắc đầu, “Chưa xem.”
Lục Hữu Nhất làm ra vẻ mặt đồng tình, hiển nhiên là cho rằng Giang Lạc bởi vì Trì Vưu chết rồi nên mới chưa xem tài liệu, “Đừng buồn nữa, tất cả rồi sẽ là quá khứ thôi.”
Giang Lạc phối hợp mà nở nụ cười kiên cường.
Lục Hữu Nhất, “Tui sẽ nói đại khái nội dung trong tư liệu cho cậu nghe. Cậu lúc trước từng nghe qua khách sạn 129 chưa?”
Giang Lạc gật đầu, "Có nghe qua rồi.”
Sinh viên đại học ở đây thường ra ngoài chơi chắc chắn đã nghe nói về khách sạn 129, khách sạn này chú trọng phong cách cổ tích, có tiếng là có thể làm các khách hàng tận hưởng cuộc sống cổ tích thơ mộng rời xa hiện thực phiền não. Chủ đề trong phòng cũng rất đa dạng nhiều kiểu nhiều loại, nổi tiếng nhất là chủ đề Người đẹp ngủ trong rừng và Công chúa Bạch Tuyết, lúc làm ăn thịnh vượng nhất có khi xếp hàng đợi một tháng cũng chưa chắc đã đặt được một phòng.
Lục Hữu Nhất nói: “Khách sạn 129 rất nổi tiếng, thậm chí có rất nhiều người ở tỉnh khác chạy đến đây chỉ để check in. Nhưng nửa năm trước việc làm ăn của khách sạn 129 bỗng nhiên tuột dốc.”
“Điểm đánh giá trên trang web càng ngày càng thấp, khách hàng từng ngủ ở khách sạn 129 bắt đầu khiếu nại thường xuyên. Theo như lời bọn họ thì lúc ở khách sạn không hiểu sao lại cảm thấy đau đầu, ngủ không ngon, suy nhược tinh thần, sau khi trở về từ khách sạn còn sẽ xảy ra chuyện vô cùng xui xẻo.”
Diệp Tầm nói tiếp: “Nhưng từ đó đến nay ông chủ khách sạn 129 vẫn chưa phát hiện điều kỳ lạ gì. Mãi cho đến một tháng trước, một nhóm người từ tỉnh khác tới nơi này du lịch đặt phòng ở khách sạn 129 nhưng rồi ba người trong số họ bỗng nhiên biến mất không tung tích ở đây."
Giang Lạc: "Khách sạn 129 không có camera sao?"
“Nguyên nhân là do camera bị mất tín hiệu mà người thì lại mất tích quá quái lạ. Cho nên phía chính phủ cho rằng đây là sự kiện bên lề huyền học, giao ủy thác của ông chủ khách sạn cho viện trưởng, viện trưởng cử chúng đi làm nhiệm vụ,” Diệp Tầm nói không để ý chút nào, đột nhiên ôm thỏ bông lên đặt ở dưới đôi mắt, quay đầu mặt không cảm xúc mà bán manh với Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, “Tớ hỏi Tiểu Phấn rồi, Tiểu Phấn nói làm xong vụ này tớ sẽ đủ tín chỉ để tham gia thi đấu Vân Nam.”
Lục Hữu Nhất hâm mộ nói: “Tui còn thiếu nhiều điểm lắm luôn.”
Nói xong, bọn họ cùng lúc nhìn về phía Giang Lạc. Giang Lạc nhớ tới thành tích của nguyên thân, trầm mặc một lúc, “Tôi chỉ có 3 điểm tín chỉ.”
Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm: “Éc"
Mất mặt, quá mất mặt, từ nhỏ đến lớn làm học bá nghiền ép người khác, Giang Lạc rất muốn kéo nguyên chủ ra đây mà đánh một trận.
Thi đấu trong lời của Diệp Tầm chính là trận thi đấu quy mô lớn bốn năm một lần trong giới huyền học, nơi tổ chức năm nay là ở Vân Nam, mỗi lần thi đấu đều được người trong giới coi trọng vô cùng, được xem như là thịnh thế trong giới huyền học phong thuỷ, cuộc thi cũng có một cái tên giống với chuyên ngành nghiên cứu của Giang Lạc, tên là “Cuộc thi thách đấu sinh viên khoa học tự nhiên toàn quốc”.
Mỗi sinh viên hệ huyền học của mỗi trường đại học tín chỉ đủ 20 điểm trở lên mới có thể tham gia thi đấu.
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kinh ngạc một chút, nghĩ đến tác phong trước kia của Giang Lạc nên cũng không thấy lạ lắm. Lục Hữu Nhất tự hỏi có phải Giang Lạc ngay cả bài cũng không thèm nghe giảng hay không: “Cái điểm tín chỉ này của cậu cũng quá xấu hổ rồi, Giang Lạc, lúc cậu đi học rốt cuộc có học được thứ gì không? Tui hỏi cậu thử nha, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói xem phong thủy của khách sạn 129 như thế nào.”
Giang Lạc nghe vậy đứng yên, nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Trong đầu nguyên chủ trống không, không hề có một móng kiến thức chuyên môn nào. Nhưng mà Giang Lạc học thiết kế, người học thiết kế ít nhất cũng cần phải biết một chút về phong thuỷ để tránh phạm phải điều kiêng kỵ.
Đầu tiên cậu nhìn về phía khách sạn 129, toà nhà tạo hình cổ tích độc lập giữa non xanh nước biếc, Giang Lạc nhướng mày, “Sau có núi, trước có cỏ, trái có nước, phải có đường dài, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ tề tụ, là khối phong thuỷ bảo địa.”
Chẳng trách trước kia làm ăn phát đạt như vậy.
Giang Lạc lại nhìn xung quanh, đột nhiên “ấy” một cái, "Bên cạnh còn có một toà án.”
Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Toà án đó vừa mới xây hai năm trước, chỗ đó trước kia là một lò gϊếŧ mổ.”
Giang Lạc cười, giơ ngón tay chỉ hai cửa sổ bên hông khách sạn, “Cửa sổ đối diện toà án, cho dù là lò gϊếŧ mổ hay là toà án, cũng đều là chỗ chí âm chí dương, tạo điều bất lợi cho người, này đã phạm vào song ngoại sát*.”
(*) Song ngoại sát/窗外煞: Song ngoại sát (hung thần ngoài cửa sổ) mang nghĩa khá rộng, chỉ về việc ta có thể trực tiếp nhìn thấy các toà nhà bên ngoài bất lợi cho phong thủy thông qua cửa sổ. Từ bên ngoài cửa sổ nếu nhìn thấy bệnh viện, chùa miếu, cục cảnh sát, toà án, đường bộ, đường sắt, nhà tù, giáo đường, lò hoả táng, phần mộ, nhà tang lễ,... hay từ bên ngoài cửa sổ nếu nhìn thấy dòng sông, sườn dốc, ống khói, cột điện, sừng nhọn, cây cột và cây cối to lớn, đều đã phạm vào song ngoại sát.
Lò gϊếŧ mổ mùi máu tanh quá nồng, oan hồn động vật bị gϊếŧ sẽ hình thành từ trường tiêu cực, người làm việc lâu dài ở lò gϊếŧ mổ hoặc là ở sát gần sẽ bị ảnh hưởng bởi từ trường, trở nên thô bạo dễ nóng giận, hoặc là vô cớ mà thấy tiêu cực khổ sở. Toà án thì bởi vì quá chính trực, dương khí quá thịnh, cũng sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng không tốt.
Lục Hữu Nhất phải lau mắt mà nhìn cậu, cảm thấy trước giờ mình thật sự có thành kiến với Giang Lạc mà đối đãi cậu có phần bất công, “Giang Lạc, tui cứ tưởng rằng cậu cũng chỉ có gương mặt này đáng để nhìn, hoá ra ngoại trừ gương mặt này thì cậu ít nhất ngang ngửa với đứa cháu gái ngoại của cô hai nhà chị dâu tui.”
Giang Lạc: “……” Cậu có đôi khi cảm thấy Lục Hữu Nhất có thể sống lớn đến bây giờ cũng không dễ dàng gì cho cam.
Ba người đi vào lâu đài cổ tích, ông chủ khách sạn đã gấp đến vò đầu bứt tai đang chờ bọn họ ở bên trong. Nhìn thấy họ đến thì thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng lại thấy bộ dáng trẻ tuổi của ba người họ thì không nhịn được lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, “Sao lại tới ba đứa con nít thế này."
Ông chủ khách sạn nhìn thoáng qua Diệp Tầm với thỏ bông trong lòng ngực, lập tức bụm mặt sup sụp mà khóc.
Diệp Tầm mặt vô biểu tình, “Ổng nói tụi mình là con nít.”
Lục Hữu Nhất sờ sờ mặt, vui rạo rực nói: “Ông ấy nói không sai mà.”
Giang Lạc cố gắng lắm mới nhìn thấy mấy phần lên án trên mặt Diệp Tầm, có vẻ như bởi vì thú bông mà Diệp Tầm phải chịu nhiều coi thường như này. Làm một người vừa được Diệp Tầm giúp đỡ, Giang Lạc sờ sờ cằm, “Tôi có một cách để người sau này không bao giờ nói cậu là đứa con nít, muốn thử không?”
Diệp Tầm lập tức đồng ý, “Được.”
Giang Lạc bảo Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lùi về sau, một mình đi đến trước mặt ông chủ, cong đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Ông chủ, ông khóc cái gì?”
Ông chủ nghẹn ngào ngẩng đầu lên, “Toàn con nít đến tôi sao không khóc cho được?”
Giang Lạc, “Ông biết có cái gọi là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài không?”
"Ba đứa sinh viên chúng cháu có thể được phái tới tiếp nhận ủy thác của ông, vậy chứng minh rằng chúng cháu có năng lực hoàn thành chuyện của ông,” Giang Lạc chỉ chỉ Diệp Tầm, “Người anh em này lợi hại hơn nữa, quỷ thấy còn phải sợ, ông sợ cái gì?”
Ông chủ nửa tin nửa ngờ, “Đứa con nít này có cái gì làm cho người ta sợ đâu.”
Giang Lạc thở dài một hơi, “Cháu nói thật cho ông biết nhé, con thỏ bông mà cậu ấy đang ôm không phải con thỏ bông bình thường, mà là chú vật do hơn một trăm con ác quỷ ngưng tụ thành, người thường ôm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng cậu ấy ôm thì không sao hết, ông biết vì sao không?”
Ông chủ có chút sợ hãi, “Vì sao hả?”
Bầu không khí dần dần quỷ dị âm trầm, ông chủ cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn con thỏ bông trong ngực Diệp Tầm, vậy mà lại nhìn thấy tròng mắt không có nhân khí của nó di chuyển!
Ông chủ ngừng hô hấp, sắc mặt trắng bệch, chỉ thiếu chút nữa là từ trên ghế té xuống.
Giang Lạc không nhìn thấy biến hoá của con thỏ bông, ngữ khí của cậu dần dần âm lãnh: “Bởi vì cậu ấy thích ăn quỷ hồn, đặc biệt là hồn phách của lệ quỷ. Không vui thì ăn, vui cũng muốn ăn, ông thấy cậu ta nhỏ như vậy thôi chứ thật ra đã 58 tuổi, chỉ là bởi vì cậu ấy ăn quá nhiều quỷ hồn nên âm dương trong người đảo lộn mới ngừng phát triển, ngay cả thú bông oán linh cũng phải sợ khí tức trên người cậu ấy. Khách sạn của ông xảy ra việc lạ lớn như vậy, chúng cháu dám đến còn không phải là bởi vì chúng cháu đi theo cậu ấy sao?”
Lão bản rùng mình một cái, ông không dám nhìn thú bông oán linh nữa, "Tôi, tôi biết rồi."
Giang Lạc gõ bàn một cái, nói nhỏ: "Nhớ kỹ, đừng nói chuyện này cho người khác biết."
Lão bản cứng ngắc gật đầu, ông hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, cười gượng nói: "Xin lỗi các bạn học, tôi tuyệt đối tín nhiệm năng lực của các cậu, mấy lời ban nãy đều là tôi nói đùa hết đó ha ha ha ha! Chớ để ý chớ để ý, hay là tôi dẫn mọi người đi căn phòng mà người mất tích trước?"
Khóe miệng Diệp Tầm hơi cong lên, kiềm chế mà gật đầu, "Đi thôi."
Giang Lạc đi cuối cùng, Lục Hữu Nhất tò mò hỏi cậu, "Cậu nói gì với ông chủ vậy?"
Giang Lạc cảm thán chậm rãi nói: "Ông chủ đúng là người tốt mà, tôi nói Diệp Tầm không thích bị người khác gọi là con nít, ông ấy lập tức biết sai sửa ngay, tự thề sẽ không tiếp tục gọi như vậy nữa."
Lục Hữu Nhất không khỏi gật đầu liên tục: "Bây giờ rất ít gặp được những bác lớn tuổi biết sai thì sửa như này."
Bên trong khách sạn 129 làm cảnh quan sân vườn rất lớn gần như là tạo thành một công viên dạo chơi nhỏ. Thay vì nói nó là một khách sạn thì không bằng nói nó giống một trang viên tản mác khắp nơi hơn.
Lúc ông chủ đưa họ đi qua đình nghỉ mát, đình nghỉ mát có hai bà cháu một già một trẻ đang ngồi trên xích đu nghỉ ngơi.
Lão bản giải thích: “Đây là mẹ tôi, tôi đón bà ấy qua đây chơi một hai tháng, đứa bé kia là con tôi, năm nay mới ba tuổi.”
Đứa bé được xích đu đung đưa mà ngủ rồi, bà nội cẩn thận chào hỏi bọn họ rồi ôm cháu trai bước chậm rì rì đi xa.
Giang Lạc bình tĩnh nhìn cổ tay mập mạp như củ sen của cậu bé, tự hỏi đôi mắt của mình có phải có vấn đề không, mà sao cậu lại nhìn thấy một đám sương đen dày đặc ở trên cánh tay này?
“Lục Hữu Nhất,” Giang Lạc lay lay Lục Hữu Nhất, đôi mắt còn nhìn theo đứa bé đã dần xa, “Cậu có nhìn thấy sương đen trên cánh tay của đứa bé kia không?”
Lục Hữu Nhất mờ mịt nói: “Thứ gì vậy? Tui đâu có thấy cái gì đâu.”
Giang Lạc: “Không thấy cái gì hết?”
Lục Hữu Nhất lắc lắc đầu.
Giang Lạc nhíu mày, trầm tư theo kịp bước chân của ông chủ.
Cậu vô cùng tin tưởng bản thân mình, Lục Hữu Nhất không nhìn thấy không đại biểu rằng cậu nhìn lầm. Cho nên, thứ cậu nhìn thấy là cái gì?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này, Diệp Tầm đi ra ngoài đấu trường.
Người nhìn thấy cậu thì thầm nói nhỏ, “Chính là người đó đó…… Đúng đúng đúng…… sinh viên 58 tuổi.”
Diệp Tầm: “???”