Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 7 năm 2015.
1.7.2015
Tôi chờ em đến bên tôi, thấp thỏm bất an như một thiếu niên 15 tuổi đơn thuần.
2.7.2015
Tôi từ xa lái xe hướng đến chỗ em. Sau khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, em đã nhìn lại tôi với đôi mắt trong veo, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng và vẫy tay chào tôi một cách ngốc nghếch. Trên má dường như còn dính chút sơn bẩn, ánh nắng ban mai chiếu từ phía sau lưng em, tôi dừng lại bên cạnh giá vẽ, hạ cửa sổ xe xuống.
Em nói: “Lạc Hồng, thời tiết hôm nay rất tốt.”
Phải.
Rất tốt, thật tốt.
4.7.2015
Tan làm đi đường vòng đến phòng tranh của em, vừa đậu xe lại từ sau cửa kính liền nhìn thấy em cùng một cô gái trò chuyện thân mật, tôi nhìn chằm chằm vào em bên ngoài nửa phút. Em không nhìn về hướng của tôi, tôi thất vọng quay lại vị trí lái xe, thậm chí còn trẻ con đóng sầm cửa lại, khiến chuông báo động của chiếc xe bên cạnh bắt đầu réo lên. Khi em nghe thấy tiếng chuông báo động vô thức nhìn qua, tôi ở trong xe cùng em đối mặt.
Em chạy ra thật nhanh gõ cửa kính xe tôi. Khi tôi hạ cửa kính ô tô xuống vừa định nổi giận, em mỉm cười và nói: "Biết anh sẽ đến, đã đứng ở cửa đợi anh lâu rồi." Nhẹ giọng còn vươn tay ra sờ đầu tôi.
Em luôn như vậy, chỉ một câu nói liền có thể kiểm soát cảm xúc của tôi.
5.7.2015
Định đưa em đi chơi, vì để kỳ nghỉ được thêm một ngày. Mấy ngày nay tôi vô cùng bận rộn.
Hôm nay em gọi điện hỏi tôi sao không đi tìm em, tôi nói thật không chút giấu giếm, nói với em rằng tôi có một điều bất ngờ dành cho em.
Ở đầu bên kia điện thoại, em cười đến không thở nổi, nói với tôi: “Lạc Hồng, anh thật đáng yêu, nói ra rồi sao còn gọi là bất ngờ nữa.”
Tôi nghẹn lời, thiếu tự tin đáp lại: “Nhưng tôi không muốn dối gạt em.”
Em không lên tiếng, tôi liền gọi tên của em.
Chỉ nghe em nói: "Lạc Hồng, anh có lẽ là người tốt nhất mà em từng gặp."
Hẳn là vậy nhỉ?
7.7.2015
Không dễ dàng có được một ngày nghỉ, tối hôm sau sẽ cùng em thu xếp xuất phát.
Đứng dưới chân núi lúc 2 giờ, xung quanh tối đen như mực. Em chen vào bên cạnh tôi. Nhỏ giọng nói nếu không có đèn đường liệu có nguy hiểm không. Tôi dùng bụng ngón tay xoa nhẹ tai em, bảo em đừng lo lắng.
Sau đó em ngượng ngùng che giấu sự sợ hãi.
Em hậu tri hậu giác đánh bại tôi, tôi đã cười một cách không kiêng nể gì. Âm thanh của hai ta ầm ĩ vang vọng trong núi, như thể dù tận thế kết thúc, toàn bộ thế gian này cũng chỉ còn lại hai ta.
3 giờ rưỡi tôi cùng em lên đến đỉnh núi.
Em hít sâu vài hơi không khí ẩm ướt buổi sáng, nói rằng cảm giác rất giống với Giang Nam mà em thích.
Tôi đã xem mặt trời mọc nhiều lần, dù vậy khi ấy một mình lại không có rõ ràng như hiện tại. Cùng với em, tôi cảm thấy có lẽ mình đã được chứng kiến cảnh mặt trời mọc mà đáng lẽ chỉ xuất hiện trong sách, thơ mộng mà cũng tràn đầy sức sống.
Thích một ai đó là việc căn bản không thể nào che giấu được, giống như mặt trời mọc lặn, thủy triều lên xuống là điều tự nhiên. Dù cố gắng hết sức để che giấu, nhưng trong ánh mắt sớm đã nói cho cả thế giới biết từ lâu.
Tôi quay đầu lại, dưới bầu trời rực lửa như nung chảy cả kim loại.
Tôi nói: “Tôi, thích em.”
Lặng lẽ bước đến chân núi, tôi nghe thấy em nói ra từ êm ái nhất trên thế gian:
“Vâng.”
8.7.2015
Tôi sẽ không phải lại một mình trải qua những năm tháng khó khăn này nữa.
10.7.2015
Em nói em cũng muốn xem tôi làm việc như thế nào, tôi nói không có cách nào chăm sóc em được khi làm việc, em nói không sao. Tôi thuận tiện liền đưa em đến văn phòng.
Thư ký khi giao hồ sơ nhìn em đầy tò mò, tôi phải trừng mắt nhìn cô ấy mới thu hồi ánh mắt dò xét đó lại. Lúc mới tới em còn đầy hứng thú đến mọi nơi nhìn qua nhìn lại. Thỉnh thoảng, còn đến gần và quan sát kỹ khuôn mặt của tôi. Lúc ấy tôi sẽ thuận thế hôn em một cái, em liền đỏ tai chạy đi mất.
Đợi vui chơi thỏa thích đủ rồi, tranh thủ giờ nghỉ trưa đưa em trở về phòng tranh, ở huyền quan em ôm lấy tôi và nói rằng trông tôi thật xa lạ khi làm việc.
Thật ra thì ngược lại, tôi đã sống với vẻ mặt lãnh đạm đó hai mươi tám năm rồi, chỉ khi nhìn Dư Giảm em, tôi mới thay đổi.
12.7.2015
Những người đang yêu đều là những kẻ điên.
13.7.2015
Gần đây tôi đang học nấu ăn, không biết em nấu ăn có giỏi không, nhưng học thêm cũng không sao.
Đôi tay mảnh khảnh của em chỉ thích hợp để cầm cọ vẽ.
17.7.2015
Tôi đến thăm nhà em, một ngôi nhà nhỏ chung cho 4 người thuê.
Vào phòng, mùi khói nồng nặc xộc lên mũi, tôi cau mày nhìn em, em gãi đầu ngượng ngùng nhìn ra cửa sổ. Bây giờ đã là mùa hè vậy mà các cửa sổ thậm chí không có rèm.
Em giải thích với tôi rằng ở cùng phòng với em là một thanh niên, rất thích hút thuốc. Cậu ấy có vẻ là tay bass trong một ban nhạc ở quán bar. Cậu ấy hát rất...
Khi em tiễn tôi xuống nhà, thận trọng nhìn sắc mặt tôi, nói, "Lạc Hồng, em không phải là đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, thật không dễ dàng để có một nơi sinh sống ở thành phố A. Môi trường này nọ chỉ cần thích nghi là được...em..."
"Dư Giảm, cùng sống với tôi đi.” Tôi nói.
18.7.2015
Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cho em những điều tốt hơn thôi.
19.7.2015
Hy vọng mỗi ngày trời đều mưa, như thế tôi có thể cho rằng là vì trời mưa nên em mới không đến.
25.7.2015
Em gọi cho tôi và nói: "Em sẽ không gia hạn hợp đồng thuê nhà nữa. Sau này anh có thể đừng đuổi em ra ngoài không."
Tất nhiên, làm sao tôi nỡ chứ.
30.7.2015
Dù biết trong nhà rất sạch sẽ, nhưng tôi vẫn nhịn không được phải lau đi lau lại.
31.7.2015
Em ấy đang đến.