Hồi Tưởng

Chương 1

Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 5 năm 2015.

6.5.2015

Tên tôi là Lạc Hồng, hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của tôi.

Để xe ở bãi đỗ cách công ty vài trăm mét, đi bộ về hướng công ty. Từ xa, tôi đã nhìn thấy một cậu bé ngồi ở góc phố, tay cầm bảng vẽ nói chuyện thân thiết với người ngồi đối diện, đôi mắt nâu rất đẹp, tôi nghe nói những người như vậy thường rất ấm áp.

Khi đến gần hơn, tôi lặng lẽ đi chậm lại, nhìn thấy những bức tranh của cậu ấy, những bức tranh giống cậu, sạch sẽ và đầy sức sống.

Tôi lại nhìn cậu bé một lần nữa, ánh mắt chúng tôi tình cờ chạm nhau. Tôi sửng sốt trong giây lát, thấy em đang mỉm cười và vẫy tay với tôi. Đôi tay đó rất mảnh khảnh, như thể chúng sinh ra để cầm cọ vẽ vậy.

Cả ngày làm việc tôi đều lơ đễnh, tan làm cũng sớm hơn mọi ngày.

Đi đến góc phố, em đang thu dọn họa cụ, tôi lúng túng đứng trước giá vẽ của em. Em nhìn tôi đầy nghi ngờ. Sau vài giây, em vui vẻ nói với tôi: "Là tiên sinh hồi sáng, chào ngài."

Tôi gật đầu đáp lại, nói: "Không vẽ nữa à?" Em lắc đầu xin lỗi, chỉ lên trời và nói đã không còn sớm nữa.

Tôi không nói gì, lùi lại hai bước. Có lẽ biểu tình của tôi lúc ấy quá nuối tiếc, vậy nên em thật sự kéo tôi về phía chỗ ngồi, dựng bảng vẽ lên lần nữa.

"Có thể không?" Tôi hỏi em. Em mỉm cười với tôi rồi gật đầu.

Em bắt đầu lặng lẽ quan sát chân dung tôi, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt em.

"Tiên sinh, ngài rất đẹp." Em đột nhiên nói. Thật ra, khen một người đàn ông dùng từ 'đẹp' có vẻ không đúng lắm, nhưng tôi không quan tâm. Chăm chú nhìn em dưới ánh hoàng hôn, nói "Cảm ơn, em cũng vậy."

Đó không phải là xu nịnh, tôi không bao giờ dễ dàng khen người khác. Thực ra, vẻ ngoài của cậu bé chỉ tính là thanh tú thôi, nhưng khí chất nghệ thuật từ trong ra ngoài làm nổi bật toàn bộ con người cậu ấy, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Cây bút của em phát ra âm thanh sột soạt trên mặt giấy, dùng vô số nét vẽ tạo thành một phiên bản 'tôi'.

Tôi nghĩ rằng mình lúc ấy hẳn rất mãn nguyện, tôi đã tự lấy bức tranh này làm quà sinh nhật cho chính mình. Em giao thành phẩm đến tận tay tôi, cẩn thận hỏi rằng tôi có hài lòng không.

Ánh mắt tôi trong tranh có chút nồng nhiệt, có lẽ do tôi vô tình mang nó lên khi nhìn em.

Có một cái tên ở góc dưới bên phải của bức tranh, hẳn là tên em: Dư Giảm.

Tôi cầm bút chì lên, viết tên mình bên cạnh rồi trả lại bức tranh cùng tiền cho em.

Em thì thầm đọc tên tôi: Lạc Hồng.

Tôi nói với em:

Xin chào Dư Giảm, gặp được em là vinh hạnh của tôi.

7.5.2015

Hôm nay trên đường đi làm, em đã chặn tôi lại và hỏi tại sao muốn tặng tranh cho em.

Tôi đã không trả lời.

Thực ra, tôi chỉ muốn để em nhìn tôi một chút, nhớ kỹ dáng vẻ của tôi.

10.5.2015

Gặp em là chuyện ngoài ý muốn đẹp đẽ nhất.

11.5.2015

Mấy ngày nay công việc rất nhiều, tan làm cũng đã tối rồi, càng khó để gặp được em, Dư Giảm.

14.5.2015

Tôi nghe nói hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân*, tôi đặc biệt tan làm sớm, quả nhiên đã nhìn thấy em. Bên cạnh em vẫn còn một đống hoa hồng, nhìn có vẻ là chuẩn bị bán đi. Tôi bước đến gần em, hỏi: "Có thể mang toàn bộ hoa hồng ở đây gói lại cho tôi không?"

Em nhìn tôi rồi cười hỏi lại: "Tiên sinh có người yêu rồi?" Tôi thật thà trả lời không có. Em nghiêng đầu khó hiểu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc này có lẽ vì không có khách, nên em chậm rãi và cẩn thận gói hoa hồng thành một bó. Ngay cả khi chỉ nghịch ngợm với hoa, em vẫn xinh đẹp như vậy. Bó hoa như Dư Giảm em, tự nhiên và tươi mới.

Tôi nghĩ nếu như em mở một cửa hàng bán hoa, em nhất định sẽ là bông hoa đặc biệt hấp dẫn nhất.

Em hỏi tôi thiệp nên viết thế nào.

Tôi thanh toán rồi xoay người rời đi,

"Trên thẻ viết.... Lạc Hồng tặng."

*(Ngoài ngày 14/2 thì ngày 14/5 cũng là ngày rose day - ngày lễ kỷ niệm tình yêu lớn ở Hàn Quốc)

15.5.2015

Mơ thấy dáng vẻ em nghiêm túc gọi tôi là "Tiên sinh".

19.5.2015

Mặc dù "Tiên sinh" không tệ, nhưng tôi vẫn muốn nghe em gọi tôi:

Lạc Hồng.

Nên tôi đã nói thẳng với em, em đỏ tai gật đầu.

28.5.2015

Mấy ngày đi công tác, rất nhớ em.

Tình cảm kiểu này chắc là thích đi, tiếc là chưa lấy được số điện thoại của em.

30.5.2015

Tôi không biết em rốt cuộc là người có tính cách thế nào, tính hướng ra sao, em nghĩ gì về tôi, hay liệu rằng em có ấn tượng tốt về tôi hay không.

Nhưng tôi vẫn một mực mù quáng muốn bày tỏ lòng yêu thích với em.

31.5.2015

Nếu không có gì trằn trọc lưu luyến, nơi tôi và em dừng chân sẽ không phải là nhân gian.