Cuồng Ba

Chương 28

Chương 28: Quà tặng năm mới
Bảo bối, năm mới vui vẻ, chuẩn bị xong chưa, chúng ta phải lên đường rồi." Năm mới đến, không khí biệt thự ngày thường lạnh lẽo cũng tăng thêm một phần ấm áp, Lãnh Thiên Cuồng cũng khác so với thường ngày, hắn mặc một cái áo khoác ngoài màu xanh dương đậm trông rất là thảnh thơi, trẻ tuổi hơn nhiều.

"Được." Trên người Tuyệt Mị mặc một cái áo khoác màu trắng ôn nhu, mềm mại đến rung động lòng người càng chứng minh cái áo khoác này rất giá trị, ước chừng phải hơn năm con số.

Hai người cho tất cả hộ vệ lui ra, Lãnh Thiên Cuồng tự mình lái xe một đường tới ngoại ô, năm nay tuyết rơi nặng hạt, ngoài xe lất phất bay một tầng màu bạc trắng, xinh đẹp có chút hư ảo.

"Thích tuyết sao?" Lãnh Thiên Cuồng mặc dù đang lái xe, nhưng là vẫn chú ý tới Tuyệt Mị, thấy cô nhìn ngoài cửa sổ mất hồn, không nhịn được liền mở miệng hỏi.

"Thích, lạnh, sạch sẽ." Cô không chỉ thích tuyết, mà còn thích mưa – thứ có thể dập tắt tất cả du͙© vọиɠ, còn có gió Vô Câu Vô Thúc (#1), mạnh mẽ chấn nhϊếp nhân tâm (#2)… Cô thích sự thần kỳ của tự nhiên, không chút tư tưởng vẩn đυ.c, tinh khiết khiến cho người ta phải ca thán, đối mặt với những cảnh sắc trong thời tiết lành lạnh như lúc này, tâm trạng của cô cũng khá hơn.

(#1) Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

(#2) Chấn nhϊếp nhân tâm: khiến cho người khác kinh sợ, động tâm.

Lãnh Thiên Cuồng biết những điều Tuyệt Mị nói ra sẽ khiến cho người nghe cảm thấy một chút kinh ngạc, như hiện tại vừa nghe, đây là lần đầu tiên hắn nghe có người đánh giá tuyết không phải thuần khiết, cũng cũng không phải tinh khiết, mà là lạnh, sạch sẽ… Đây là một dạng thể nghiệm (#3), suy xét cẩn thận, hình như tuyết này giống hệt như người bên cạnh, hơi thở lành lạnh lộ ra sự sạch sẽ, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, không khỏi liên tưởng đến tuyết và Tuyệt Mị có điểm giống nhau, Lãnh Thiên Cuồng không hoàn toàn thích tuyết nhưng hình như cũng yêu tuyết này.

(#3) Thể nghiệm: tự thân mình trải qua, lĩnh hội, cảm thụ được.

Tốc độ xe chạy rất nhanh, nhưng hơn một giờ, hai người mới tới đích đến, sau đó qua nhiều trạm kiểm soát mới vào được bên trong.

Tuyệt Mị đảo mắt quan sát xung quanh, nơi này tuyệt đối được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhìn bên ngoài có lẽ giống một biệt thự bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa một không gian riêng tràn đầy tư vị hiện đại hóa, căn cứ theo quan sát của cô, nơi này có nét tương đồng với sở nghiên cứu, hắn muốn đưa cô quà tặng ở chỗ này ư, không biết là cái gì, nhưng vì thấy nơi này nên cũng có chút mong đợi.

"Tham kiến Môn chủ!"

Lãnh Thiên Cuồng ôm Tuyệt Mị lướt qua đám người đang hành lễ, trực tiếp đi tới một cái phòng, có một người đàn ông mặc đồng phục màu đen yên lặng đi theo sau hai người.

"Là nơi này?" Lãnh Thiên Cuồng hỏi có chút không chắc chắn, đối tượng được hỏi là người đàn ông đi theo sau.

"Dạ, Môn chủ!"

"Nha đầu, ta không biết quà tặng này có thể khiến con thích hay không, vốn định đưa cho con một ít súng ống mới lạ, nhưng lại cảm thấy chưa đủ đặc biệt, những thứ kia khi nào con muốn cũng sẵn có, cho nên suy đi nghĩ lại ta liền nghĩ đến thứ này…" Nói xong, Lãnh Thiên Cuồng liền mở cửa ra, đó không phải là loại cửa bình thường, mà giống cửa phòng thí nghiệm đã bị phong tỏa… Cửa dần dần mở ra, sau đó một phòng màu đen liền xuất hiện ở trước mặt Tuyệt Mị…

Yêu dị nhưng thuần khiết, tuy lạnh lẽo nhưng lại hấp dẫn, Tuyệt Mị bước tới gần xem xét nhưng nhất thời chưa nghĩ ra từ ngữ thích đáng với những thứ này, vừa mâu thuẫn lại vừa phù hợp, loại hoa trước mặt này khiến cho người xem cảm nhận đây là loại thực vật mâu thuẫn.

"Hoa màu đen này tên là Mạn Đà La (#4), hoa Mạn Đà La vốn không phải là màu đen, trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, những nhà khoa học đã chế tạo được loại thực vật này, chúng ta gọi nó là màu đen hi vọng, vốn là một loại nguyên liệu quan trọng trong điều chế loại ma túy mới, nhưng bây giờ chỉ đơn thuần xem nó là thực vật, đại khái trên thế giới cũng chỉ có nơi này có thôi, còn lại cũng đã bị gϊếŧ chết, thậm chí ngay cả cây cũng không còn…"

(#4) Hoa Mạn Đà La có nhiều cái tên khác như Mạn Thù Sa, Mạn Châu Sa hoặc Bỉ Ngạn. Hoa có 3 màu chính: trắng, đỏ và vàng.Ở Nhật loài hoa này có nghĩa là hồi ức đau thương; ở Trung Quốc là ưu mỹ thuần khiết; ở Triều Tiên là nhớ về nhau, hoặc một số ý nghĩa khác như: đau khổ, phân ly, vẻ đẹp của cái chết. Nhưng ý nghĩa mà nhiều người biết nhất là “hồi ức đau thương”. Bên cạnh đó, trong Tâm Kinh Bát nhã (Phật giáo) được kết thúc bằng loài hoa này: Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, nhưng sắc tức là không, không tức là sắc, thọ, tưởng, hành thức cũng lại như thế. Trong Cuồng Ba có nhắc tới loại màu đen nhưng trong thực tế chưa có nên không có hình. Bạn nào muốn biết thì google thử hoa Bỉ Ngạn rồi mường tượng màu đen nha, cá nhân mình hoa màu đen toát lên sự lãnh cảm, cô độc nhưng lại kiêu sa, thuần khiết.

Lãnh Thiên Cuồng ở bên tai của Tuyệt Mị nói tới, mang Tuyệt Mị đến nơi này, vì cảm thấy loại thực vật này cùng Tuyệt Mị có hơi thở rất giống nhau, ở trong bóng tối tản ra lực hút, lộ ra vẻ ngoài lạnh lẽo, hấp dẫn khiến cho người ta run rẩy.

"Rất đẹp, rất rung động." Những thứ này trong đêm tối tách ra tạo thành những bông hoa xinh đẹp, khiến cô lần đầu tiên có loại kích động muốn khóc, màu đen của Mạn Đà La, đại biểu cho tình yêu ẩn chứa bên trong là cái chết, cái loại ủ dột đó cũng không phải điều cô ưa thích, nhưng hiện tại trước mặt là loại hoa được gọi là màu đen hy vọng, cũng là lạnh lẽo trong tuyệt vọng, mang đến một chút hy vọng lại khiến người ta rơi lệ… Tuyệt Mị cảm thấy trong khoảnh khắc có chút điểm bất đồng, lý trí cô chưa từng có qua loại cảm giác này, nhưng hiện tại vì loại hoa này mà suy nghĩ nhiều như vậy.

"Ta muốn trồng chúng, có được không?" Tuyệt Mị không quay đầu lại, thận trọng chạm vào những bông hoa này, giống như là tìm được đồng loại, thân thể nho nhỏ dường như sáp nhập(#5) vào trong những bông hoa này.

(#5) Sáp nhập: chêm vào, lách vào, xen vào, gom vào làm một. Hầu như chúng ta có thói quen dùng từ “sát nhập” nhưng từ này vô nghĩa; từ “sáp nhập” mới đúng.

"Có thể, tuy nhiên còn phải qua một thời gian ngắn nữa, chăm sóc loại hoa này rất khó, cho những nhân viên thêm ít thời gian để họ nghiên cứu một chút, nha đầu, con cách xa hoa này một chút, chúng có độc." Lãnh Thiên Cuồng một lần nữa ôm lấy Tuyệt Mị, việc cô thích những hoa này khiến hắn thấy vui, tuy thế nhưng hắn lại không thích ánh mắt sáng ngời của cô, hắn có cảm giác dường như thứ gì đó của mình bị người khác đoạt lấy.

"Được.”

Rời sở nghiên cứu, dọc đường trở về, Tuyệt Mị có vẻ hết sức trầm tĩnh, cũng không nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, mà chỉ là cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.

"Ông tin thế giới này có luân hồi hay không?" Trong lúc bất chợt, Tuyệt Mị mở miệng hỏi, hoa này khiến cô trầm tư suy nghĩ rất nhiều.

"Chưa từng nghĩ qua." Có hay không có luân hồi cũng không ảnh hưởng đến hắn, cho nên hắn cũng không có nghĩ tới vấn đề như vậy.

"Tin đi, rất nhiều thứ kì lạ tồn tại như vậy, giống như là hoa này." Cũng giống như cô, câu nói sau cùng của Tuyệt Mị chính là lời nói xuất phát từ nội tâm.

Hắn còn muốn hỏi thêm vài thứ, nhưng Tuyệt Mị cũng không mở miệng nữa, người đi trên đường rất vội vã, một vài cửa hàng đã bắt đầu đóng cửa ngừng buôn bán, hắn có chút bất đắc dĩ nhép nhép miệng, lúc này bất chợt có chút hối hận vào thời điểm này lại mang Tuyệt Mị đi xem cái loại hoa quỷ dị đó.

Xe ngừng lại, hai người đã về tới nhà, Tuyệt Mị về phòng của mình, trong chốc lát liền trở lại, trong tay mang theo một chiếc hộp màu đen.

"Năm mới vui vẻ." Đây là quà mà cô cố ý chuẩn bị cho hắn.

"Cám ơn con, bảo bối." Lãnh Thiên Cuồng cười vui vẻ, sau đó rất mong đợi mở hộp quà màu đen ra xem, là một khối đá nằm yên tĩnh bên trong, được điêu khắc thành một hình dáng có chút đặc biệt, giống bóng dáng của một người, lại vừa giống như là một cây đao.

"Bảo bối, hình dáng này có hàm ý gì không?" Vuốt vuốt khối ngọc kia, Lãnh Thiên Cuồng hết sức tò mò hỏi.

"Có, nó biểu trưng cho tôi." Mỗi người trong tiểu đội tử thần đều có một ấn ký riêng đặc biệt, mà họa tiết trên đó là biểu tượng thuộc về nàng, vừa như bóng dáng của một người, vừa như hình dáng một cây đao, hóa thân của Tử Thần.

Nghe được đáp án của Tuyệt Mị, mắt Lãnh Thiên Cuồng sáng lên, hắn ôm lấy Tuyệt Mị, đặt một cái hôn trên trán của cô, mặc dù không biết vì sao lại chọn một biểu tượng quỷ dị như vậy để biểu đạt bản thân, nhưng việc cô đem vật biểu trưng của mình đưa cho hắn, đã làm tinh thần hắn phấn chấn rồi.

"Bảo bối, ta yêu con, ta nhất định sẽ cất giữ nó cẩn thận!"