Chương 20: Nghỉ đông đã đến
Ngày thứ hai , sáng sớm người đàn ông đã đi ra ngoài, Tuyệt Mị trong phòng sách lách cách đánh bàn phím.Trước đó vài ngày cô điều động tiền gửi ngân hàng kiếp trước của mình cho Lãnh Thiên Cuồng, chắc là khiến những người đó biết, nhưng trải qua điều tra không có phát hiện vấn đề gì, Cuồng Môn mới có một chút quấy rầy cũng không coi là hành động trí mạng, đánh vào một đống mật mã, ấn xuống khóa xác nhận, Tuyệt Mị tiến vào trong không gian thuộc tư nhân về "Tiểu đội tử thần" bọn họ .
"Không nên làm khó Cuồng Môn, Tuyệt Mị!" Tám chữ, đơn giản rõ ràng, nhưng mà cô nghĩ mọi người mới có thể hiểu ý của cô, sau khi lưu lại tin tức như vậy , Tuyệt Mị liền lui ra ngoài, khóe miệng có vệt một nụ cười khả nghi , những lời này chắc hẳn sẽ làm mấy người bọn hắn khϊếp sợ không thôi . . . . . . Cơ Dư, Vu Viêm, Tác Hồn, Thiên Thủy, người duy nhất kiếp trước khiến cho cô cảm thấy không thôi, các bạn thân mến vào sanh ra tử với cô.
Mà cũng là từ ngày đó bắt đầu, Lãnh Thiên Cuồng phát hiện tiểu đội hành động đặc biệt nhằm vào bọn họ tất cả hoạt động đều ngưng, nhưng lại như cũ điều tra ở trong bóng tối , nhưng về phần là cái gì, hắn không biết, chỉ là suy đoán có thể là đang tra dò chứng cớ phạm tội của Cuồng Môn bọn họ , điều này cũng làm cho hắn làm việc càng thêm cẩn thận, hắn cũng kiên định quyết tâm muốn từ hắc chuyển bạch .
. . . . . .
Một cái chớp mắt, Tuyệt Mị đã nghênh đón ngày nghỉ đông thứ nhất của cô.
" Ngày nghỉ các bạn học phải chú ý an toàn, cũng phải hoàn thành bài tập nghỉ đông đúng hạn, có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho cô, cô ở đây mong ước mỗi một đứa học sinh đều có một ngày nghỉ vui vẻ."
"Cảm ơn cô ạ!" tập thể các bạn lớp học hưng phấn la to, ngày nghỉ đối với mỗi học sinh mà nói đều có ý nghĩa đặc biệt.
"Cậu, ngày nghỉ cậu có chuyện gì phải làm không?" Cô giáo tuyên bố nghỉ, các bạn học liền chen lấn chạy ra khỏi phòng học, Tuyệt Mị không muốn cùng những đứa bạn nhỏ chen lấn, vẫn ngồi trên ghế lẳng lặng đọc sách, một bên Tư Đình Nhiễn bu lại, cười lấy lòng, mặc dù cô lạnh lùng không muốn để ý người khác, một học kỳ cũng đi qua cũng không hề nói vài lời với hắn, nhưng mà hắn chỉ thích tìm cô chơi, cho dù bị chửi cũng cảm thấy rất vui vẻ. ( RI: thằng này thích tự ngược *em đã tìm đúng người rùi* )
Tuyệt Mị cũng chưa từng nhìn hắn một cái, dù sao tiểu tử này lầm bầm lầu bầu đã thành thói quen rồi, cô để ý hay không để ý tới hắn cũng có thể tự nhiên nói tiếp.
"Cậu không có việc gì thì sang nhà tớ chơi có được hay không, ba ngày sau đó là sinh nhật của tớ, ba tớ sẽ mời rất nhiều người để làm khách, cậu là bạn của tớ, tớ hi vọng cậu cũng có thể đi." Tư Đình Nhiễn hết sức mong đợi nhìn Tuyệt Mị, còn ba ngày nữa chính là sinh nhật của hắn, hắn thật hi vọng cô có thể đi ăn mừng cho hắn.
Bạn sao? Tiểu tử này thật đúng là dám nói, lúc nào cô đồng ý muốn làm bạn với hắn , Tuyệt Mị tiếp tục không để ý tới kẻ đó.
"Cậu không nói gì tức là tiêu biểu cậu đồng ý có đúng hay không, nhà cậu ở chỗ nào hả, ngày đó tớ kêu tài xế đi đón cậu có được hay không." Tư Đình Nhiễn da mặt hết sức dày nói, thật ra thì hắn cũng rất lợi hại, luôn nói chuyện hướng về phía khối băng cũng không sợ lạnh.
Tuyệt Mị rốt cuộc ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, nhất thời Tư Đình Nhiễn liền ngậm miệng lại, lúng túng cười.
Tuyệt Mị đứng lên, Tư Đình Nhiễn theo tính phản xạ lui về phía sau một bước, tránh ra một bên, nói thật, mặc dù rất ưa thích đến gần cô, muốn cùng nhau chơi đùa với cô, nhưng mà hắn thật sợ loại cảm giác lạnh buốt đó của cô, từ nhỏ đến lớn hắn không sợ qua một người, cho dù là người cha nghiêm nghị cũng hết cách với hắn, ông bà ... Trưởng bối càng thêm thương yêu cưng chiều hắn, cộng thêm dáng dấp hắn hết sức tốt, lại thông minh lợi hại, bạn và giáo viên ở lớp cũng đều rất ưa thích hắn, chỉ có cô, hình như rất không nguyện ý quan hệ với hắn, thỉnh thoảng nhìn chăm chú khiến cho hắn cảm thấy sợ.
"Tôi nói tôi đi rồi sao?" Tuyệt Mị sáu tuổi trong các đứa bé cùng lứa tuổi đã coi như là cao thon lắm rồi, nhưng vẫn lùn nửa cái đầu Tư Đình Nhiễn, nhưng về mặt khí thế thì hoàn toàn ngược lại.
Tuyệt Mị vừa mở miệng, Tư Đình Nhiễn liền theo thói quen cúi đầu, lộ ra một dáng vẻ hết sức uất ức.
"Cậu không đi sao? Nhưng, nhưng đó là sinh nhật của tớ, cậu là bạn tớ. . . . . ." Nhưng hắn rất ít mời bạn đi tham gia sinh nhật của hắn , hắn rất thật hi vọng cô có thể đi.
"Bạn hử? Cậu biết cái gì gọi là bạn sao?" Khó được Tuyệt Mị nhiều lời mấy chữ,đã thế còn là một câu hỏi.
Tư Đình Nhiễn không biết làm sao nhìn Tuyệt Mị, cô hỏi như thế là có ý gì, không nguyện ý làm bạn với hắn sao? Không, hắn không cần!
"Bạn tựa như chúng ta vậy, tớ rất thích cậu, rất ưa thích nghe cậu nói chuyện, thích nhìn cậu, thích chơi với cậu!"
Tuyệt Mị mở trừng hai mắt, có chút mê hoặc, trong lúc bất chợt cô cảm giác mình có phần chút không hiểu ý tưởng của bé trai này, là ý tưởng đứa bé quá ngây thơ, hay là ý tưởng chân thành nhất của đứa bé, nhiều từ thích liên tiếp, khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Khép lại sách bỏ vào trong ba lô, Tuyệt Mị đi thẳng ra khỏi phòng học, hắn thích hắn đi đi, với cô không liên quan.
Sau lưng bé trai lộ ra nét mặt hết sức thất vọng, quả đấm nho nhỏ nắm thật chặt, muốn đuổi theo rồi lại sợ chọc giận cô, thật ra thì, hắn đã sớm biết cô sẽ không đi, mỗi lần đều là một mình hắn ngây ngốc nói..., ngây ngốc coi cô như là bạn,cô lại lạnh lùng không muốn để ý đến hắn, cho dù lần này đúng là như vậy, dù là sinh nhật của hắn, cô cũng không thỏa mãn cái du͙© vọиɠ nho nhỏ này của hắn,hắn thật rất thất vọng, rất đau lòng, rất khổ sở, tại sao, tại sao cô không muốn chơi với hắn hả?
"Tiểu thư, mời lên xe."
Tuyệt Mị đi ra trường học, tài xế cũng đã chờ trước cửa xe.
Gật đầu, lên xe, sau đó nhìn thấy người đàn ông đó đang dịu dàng nhìn mình .
"Nha đầu, để ăn mừng ngày con nghỉ, hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn cơm." Lãnh Thiên Cuồng biết Tuyệt Mị nghỉ, cố ý tới đón Tuyệt Mị đi ăn mừng.
"Được." Nghỉ đối với cô mà nói cũng không phải cái chuyện tình đáng được ăn mừng gì, đi học hay là nghỉ ngơi cũng chỉ là đổi nơi đọc sách mà thôi, nhưng mà nếu người đàn ông này muốn ăn mừng, cô cũng sẽ không cự tuyệt.
"Muốn ăn gì nào?" mặc dù Lãnh Thiên Cuồng đã dự định nơi đến, nhưng vẫn hỏi ý kiến Tuyệt Mị.
"Tùy."
"Ha ha, cũng biết con sẽ nói như vậy, ta đã định tốt vị trí, là một nhà sảnh nấu ăn Trung Quốc rất ngon."
"Ừ, được."
Đối với cái tòa thành thị này, Tuyệt Mị xa lạ, kiếp trước đã tới lần thứ nhất, lại cũng chỉ là vội vàng đi qua, bây giờ đang ở nơi này sinh sống hơn sáu năm, nhưng lại chưa bao giờ đi dạo qua nơi nào kĩ càng, Tuyệt Mị nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lóe lên, không khỏi kích động hưng khởi đi xem khắp nơi, có lẽ cô có thể thừa dịp ngày nghỉ này chạy đi nhiều chỗ, cô còn có một yêu thích không thể nói là yêu thích , đó chính là chụp ảnh, bảo tồn lấy cảnh sắc chính mình thích biến thành một bức hình, giống như là giữ từng dấu chân mà cuộc đời cô đi qua.
Tuyệt Mị nhìn cảnh sắc ngoài xe, Lãnh Thiên Cuồng là nhìn Tuyệt Mị, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng.