Chương 14: Cậu bé xấu hổ
Đối với hoàn cảnh biệt thự Tuyệt Mị đã rất quen thuộc, là mảnh dất nằm ở trung tâm thành phố, ở phía sau vườn hoa lớn nhất trung tâm thành phố, từ cửa sau đi ra ngoài là có thể trực tiếp tiến vào công viên trong thành thị, ở loại địa phương phồn hoa này, khiến Tuyệt Mị không thể không bội phục người đàn ông Lãnh Thiên Cuồng gan lớn kia, lại dám đem đại lượng quân hỏa chứa đựng ở chỗ này, thật đúng là phách lối, chỉ là biệt thự này mặc dù diện tích rộng lớn, thứ nên có thì đều có, không nên có thì cũng có, nhưng vẫn là tương đối bí ẩn, bởi vì Lãnh Thiên Cuồng đã mua mấy tòa nhà chung quanh, hơn nữa thông qua ít thủ đoạn lấy được quyền sở hữu mảnh đất này,khiến nơi này trở thành vật sở hữu của hắn, người bình thường căn bản không cách nào tiến vào, mà một số phần tử có lòng nhưng vì thủ vệ chắc chắn nên cũng chùn bước, khiến nơi này trở thành một chỗ hết sức an toàn.Buổi chiều, Tuyệt Mị ngồi trong hoa viên đọc sách, thời tiết đã thật lạnh rồi, nhưng cô vẫn là ưa thích gió lạnh này, bên trong nhà không khí quá buồn bực.
"Có mệt hay không, uống miếng nước thôi." Giọng nói của một người đàn ông ở chỗ không xa vang lên, là giọng của người đàn ông trung niên, mang theo một phần từ ái.
"Ừ, được." thanh âm khan khan, có chút không dễ nghe, thuộc về bé trai thời kì đổi giọng.
Tuyệt Mị nhíu mày một cái, không thích có người quấy rầy đến sự thanh tịnh của cô.
"Nghe huấn luyện viên nói con gần đây lại có tiến bộ, nhất định phải cố gắng thật tốt, không để cho ta và mẹ con thất vọng a." từ ái trong giọng của người đàn ông nhiều hơn một tia nghiêm nghị, một tia chờ mong, nhưng không khó nghe được trong đó có chút vui sướиɠ và kiêu ngạo.
"Dạ." Bé trai hình như thật biết điều, lại hình như là lời nói không quá nguyện ý, chỉ có một âm hòa .
Tuyệt Mị đứng lên, thân thể nho nhỏ từ trong bụi cỏ lộ ra, đưa tới sự chú ý của hai người đang nói chuyện.
"Tiểu thư!" Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc thăm hỏi nói, trên mặt xuất hiện sự khó xử, tiểu thư yêu thích yên tĩnh, mọi người đều biết, Môn chủ cũng hết lần này đến lần khác từng phân phó , hắn có chút xin lỗi ở chỗ này quấy rầy sự thanh tịnh của tiểu thư.
Tuyệt Mị nhìn khuôn mặt người đàn ông, rất quen thuộc, là Hoa Tượng trong biệt thự, một người đàn ông thành thật, về phần bé trai bên cạnh hắn, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi cô chưa từng thấy qua, nhưng là con trai của người đàn ông này.
"Mau, gọi tiểu thư, đây là con trai tôi, Tiêu Vệ Vũ." Hoa Tượng giới thiệu, tay còn đẩy thân thể đứa con một cái, thúc giục hắn, tiểu thư là nhân vật không thể chọc, Môn chủ từng hạ lệnh, nếu ai khiến tiểu thư mất hứng, hắn sẽ để cho tất cả mọi người cùng mất hứng!
"Chào tiểu thư !" bé trai thật biết điều, ánh mắt cũng rất sáng, làn da màu đồng cổ tản ra ánh sáng khỏe mạnh, hướng về phía Tuyệt Mị cười có chút xấu hổ, trong ánh mắt lại khó nén một tia tò mò.
Cả Cuồng Môn không có ai không biết sự tồn tại của Tuyệt Mị, mặc dù hắn vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng là biết sự tồn tại của tiểu công chúa này, đây là bọn hắn dùng để gọi tiểu thư, ở Cuồng Môn, Môn chủ chính là Hoàng đế,là trời của bọn hắn, mà tiểu thư chính là công chúa của bọn họ.
Tuyệt Mị gật đầu một cái, vẻ mặt có vẻ có chút lạnh lùng, sau đó ở cái nhìn soi mói của hai cha con xoay người rời đi, chỉ là sau khi đi mấy bước rồi lại đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại quan sát bé trai Tiêu Vệ Vũ.
"Huấn luyện viên dạy cậu cái gì?" Cô mới vừa rồi giống như nghe được hai chữ "Huấn luyện viên" này.
"A, võ thuật!" Người đàn ông có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút khẩn trương hồi đáp.
Tuyệt Mị mắt híp lai, con ngươi sáng lên, sau đó hết sức nhanh chóng chạy tới bên cạnh bé trai. . . . . . Vẻ mặt của bé trai xuất hiện vẻ mặt hốt hoảng, có chút không biết làm sao đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nhỏ xông lại.
Đứng trước mặt bé trai, cách 30cm, Tuyệt Mị chợt dừng lại.
"Động thủ, để tôi thử xem bản lĩnh của cậu." Nơi này người lớn tuổi một chút không ai dám động thủ với cô, chỉ cùng cọc gỗ luyện tập cô cũng cảm thấy nhàm chán.
Bé trai cảm thấy hết sức khϊếp sợ trợn to hai mắt, sau đó phản ứng kịp sau liền chợt lắc đầu hơn nữa lui về sau hai bước, có chút nói lắp nói: "Không, không, không, như vậy sao được!" Hắn tại sao có thể động thủ với tiểu thư, tiểu thư như vậy tinh xảo, nếu là hắn một quyền đánh hư tiểu thư, nhất định sẽ bị Môn chủ trục xuất Cuồng Môn , hơn nữa, hắn cũng sẽ không nhẫn tâm xuống tay, tiểu thư tựa như tiểu thiên sứ, nói chuyện lớn tiếng liền sợ hù sợ cô, đâu còn có thể động thủ !
Tuyệt Mị nhìn bé trai đơn thuần trước mặt, vẻ mặt kinh hoảng, xấu hổ này để cho cô dễ dàng có thể biết hắn đang nghĩ cái gì, chuyển một cái, Tuyệt Mị dùng ngữ điệu có chút nghiêm túc nói: "Đây là thử thách, chẳng lẽ cậu ngay cả tôi cũng sợ sao?"
Tuyệt Mị cũng không muốn lừa dối đứa bé, mặc dù bé trai này so với cô cao hơn nhiều, nhưng không người nào nguyện ý cùng cô động thủ, cô cũng chỉ có thể ra hạ sách này thôi, điều này làm cho cô nghĩ tới trước kia cô và những người bạn thân thời điểm đi chung với nhau, bốn người kia tất cả đều có thể xưng là thiên tài, chung quy lại là ngây ngốc bị cô lừa gạt, cho rằng cô luôn lạnh lùng sẽ không nói láo, thật là đáng yêu.
Trong ánh mắt của Tuyệt Mị hiện lên một ít nhu hòa, rất cạn rất nhạt, nhưng không qua được mắt của bé trai, trong nháy mắt, đứa bé cảm thấy não mình trống không, chỉ còn lại nét cười thoáng qua của tiểu thư.
Quả đấm của Tuyệt Mị mang theo sức nặng không nhẹ đám vào bụng của bé trai, bé trai bị đau ôm bụng, rồi mới từ trong hoảng hốt hồi hồn lại, lại thấy một quả đấm khác thật nhanh hướng bụng của mình công tới, chỉ có thể hốt hoảng né tránh.
Một bên trung niên Hoa Tượng có chút nóng nảy nhìn hai đứa bé đang đánh nhau, đây nên làm thế nào, hắn là nên đi kéo con trai của mình, hay là nên kéo tiểu thư. . . . . . Hoa Tượng không biết làm sao đứng tại chỗ, nóng nảy đầu đầy mồ hôi.