Khi Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã

Chương 26

Tạm biệt với Thích Kiều, cô về tới nhà đã gần 7 giờ tối.

Thịnh Điển và Mạnh Tân đang ngồi trong phòng khách xem TV, nghe tiếng hai người cũng không quay đầu lại. Hai chị em có tật giật mình nhìn nhau, đứa nhỏ le lưỡi sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, lúc ấy trên CCTV đang phát bản tin thời sự, Mạnh Tân vẫn chăm chú xem.

Một lát sau Thịnh Điển lên tiếng.

"Hôm nay chơi vui không?" Ánh mắt người phụ nữ vẫn nhìn vào TV, giọng nói bình thường.

Mạnh Hàng mím chặt môi.

Không nghe được câu trả lời, Thịnh Điển quay đầu trừng mắt nhìn hai chị em, hai chị em làm bộ không phát hiện ra, ánh mắt dán vào TV. Mạnh Tân điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, lắc đầu cười giải thích giúp hai người. Một lúc lâu sau Thịnh Điển mới nguôi giận, ánh mắt dán chặt vào hai chị em đang làm như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Mạnh Thịnh Nam xem TV một lát nữa, tắm xong về luôn phòng.

Giống như chẳng có sức gì cả, đi một ngày, về nhà eo mỏi lưng đau, cô nằm đờ ra trên giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Vừa định đi ngủ Thịnh Điển đã gõ cửa.

"Mẹ ơi."

Người phụ nữ đóng cửa lại, ngồi bên giường.

Mạnh Thịnh Nam ngồi dậy. "Sao vậy ạ?"

"Lời này mẹ nên hỏi con mới đúng."

Cô nhìn Thịnh Điển. "Sao vậy ạ?"

"Trong lòng con suy nghĩ cái gì mẹ còn không biết sao." Thịnh Điển thở dài. "Chuyện tình cảm ấy."

Mạnh Thịnh Nam không nói rõ được.

"Bảo là không có đối tượng phù hợp, con nói thật với mẹ đi..." Thịnh Điển ngừng lại một lát, hỏi. "Có phải đã có người mình thích rồi phải không?"

"Không có đâu ạ." Cô phản ứng chậm lắc đầu.

Thịnh Điển nghi ngờ. "Thật không đấy?"

Cô khẽ "Vâng" một tiếng.

"Con sẽ không còn thích chàng trai con thầm mến năm cấp ba chứ?"

Mạnh Thịnh Nam nghiêm túc suy nghĩ một chút, chia tay với Lục Tư Bắc hai năm rồi cô vẫn luôn một mình, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nói tiếp lại thấy kì lạ, khi gặp lại người kia, cô lại lo lắng, ngây ngốc.

Cô cười cười. "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?"

"Đừng trách mẹ nghĩ nhiều, mẹ sợ con cứ rơi vào đó không tìm được lối ra."

Mạnh Thịnh Nam chăm chú nhìn xuống giường.

"Bây giờ cậu trai kia làm gì?"

"Ai cơ ạ?"

"Chàng trai con thầm mến ấy."

"Lâu lắm rồi, con đâu biết nữa."

Nói xong cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi. Thịnh Điển không hỏi nhiều nữa, nắm tay cô rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay. "Được rồi, đi ngủ sớm đi."

"Vâng."

Cửa bị đóng lại, Mạnh Thịnh Nam lần nữa nằm trong chăn. Đêm đã khuya, ánh trăng chiếu vào phòng ngủ, cô nhìn chằm chằm bên ngoài, cảm thấy bình yên tới lại, cũng không biết cô ngủ khi nào, hôm nay không mơ gì cả.

Sáng hôm sau tỉnh lại đã là chủ nhật rồi.

Nhớ tới chuyện hôm trước anh nói, buổi trưa Mạnh Thịnh Nam ăn xong cơm, không bao lâu đã về trường. Tiểu Mạnh Hàng luyến tiếc nhìn bóng lưng cô không nỡ cho cô đi, kéo cô lại. Hai người lại ngồi trong phòng khách chơi xếp hình, mấy phút sau cô phải đi rồi.

"Sao hôm nay đi sớm như vậy?"

"Con đi lấy điện thoại di động nữa ạ."

Chim hót trên ngọn cây, hoa nở ở đầu đường, cô đi xe buýt tới con đường kia đã khoảng 4, 5 giờ, mặt trời đã sắp lặn, ánh chiều tà bao phủ lên khắp nơi, tô điểm sắc hồng lên mây trời. Con đường kia không có ai, yên lặng, tiêu điều, Mạnh Thịnh Nam đi tới ngõ, hơi lo lắng.

Cô cầm túi đi vào bên trong.

Con phố kia dường như lại dài thêm hoặc chỉ do cô đi chậm, liếc mắt nhìn sang, biển quảng cáo của cửa hàng vẫn cứ dựng ở đó, cô tới gần, mở cửa ra, bên trong có một chàng trai đang ngồi trước bàn, dựa lưng vào ghế nghịch máy vi tính.

"Có chuyện gì?" Nghe được tiếng động, Sử Kim quay đầu nhìn cô.

Không phải là anh.

"..."

Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mát, cô nói không nên lời, người đó nhìn rất quen mắt, hình như cô từng gặp qua năm cấp ba. Lúc này anh ta đang nhìn cô, Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi, bình tĩnh đi tới gần tủ kính.

Sau đó, cô ngước mắt nhìn, nói. "Chào cậu, tôi tới lấy điện thoại di động."

"À." Sử Kim đứng lên. "Cô chờ chút."

Mạnh Thịnh Nam nhìn anh ta tìm.

Sử Kim cầm một cái hộp đưa cho cô. "Cô xem có cái của cô trong đây không?"

Cô liếc mắt một cái đã thấy cái Nokia màu trắng, Sử Kim lấy ra giúp cô.

"Cái này sao?"

Cô gật đầu, kiểm tra cẩn thận.

"Rất có chất lượng đấy."

Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười, khởi động rồi tắt máy.

"Này, cậu ấy không ở đây sao?" Cô chậm rãi hỏi.

Sử Kim nói. "Cậu ấy ra ngoài nhận việc rồi, yên tâm, có vấn đề gì thì cô cứ quay lại đây."

Mạnh Thịnh Nam khom lưng lấy tiền từ trong túi đưa cho anh ta.

"Cái này phiền cậu đưa cho cậu ấy giúp tôi. Cảm ơn."

Sử Kim nháy mắt. "Không thành vấn đề."

Bên ngoài cửa hàng, mặt trời từ từ lặn, Mạnh Thịnh Nam đi ra khỏi cửa hàng, mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn, cái cảm giác này cô không nói nổi thành lời, đứng ở đầu đường chờ xe buýt. Cô ngoái đầu nhìn một lần nữa rồi mới lên xe.

Xe vừa mới đi, một người đã đi mô tô quẹo vào trong ngõ.

Dừng lại ở trước cửa hàng, sau đó bước vào, vứt chiếc balo trên mặt đất, cào cào mái tóc rồi đốt một điếu thuốc. Sử Kim ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn sang, vươn người một cái, nở nụ cười. "Cậu nghiện thuốc lá nặng rồi."

Trì Tranh ngẩng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười.

Sử Kim nhớ tới chuyện vừa rồi, nói. "Vừa rồi có một cô gái tới đây lấy điện thoại."

Động tác hút thuốc của Trì Tranh dừng lại.

"Đây là tiền cô ấy đưa."

Sử Kim nói xong cầm 500 tệ trong túi để xuống bàn.

"Cái gì?"

"Cô ấy đưa."

Trì Tranh kẹp thuốc lá, liếʍ môi.

"Cô ấy thế nào?"

Sử Kim nở nụ cười. "Là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại hiền lành."

Trì Tranh không lên tiếng.

"Tôi nói này, từ khi nào cậu chủ động hỏi về một cô gái như thế?" Sử Kim hỏi.

Anh kẹp điếu thuốc vào tay, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng kia, nhẹ búng tàn thuốc một cái, dựa lưng vào tủ kính. Sử Kim thấy lạ, đứng lên ghé người vào tủ kính. "Sao vậy? Có ý với người ta à?"

Trì Tranh liếc nhìn anh ta.

"Tớ có ý với cậu đấy."

Sử Kim chửi thề một tiếng.

Trì Tranh nở nụ cười, điện thoại trong túi vang lên, anh nhìn lướt qua rồi nghe.

"Mẹ ạ."

Trần Tư ở bên kia khẽ cười. "Chỉ hỏi con xem tối nay có về không thôi, mẹ bảo dì Dương làm cơm cho con ăn."

Ánh mắt Trì Tranh trở nên dịu dàng. "Về ạ."

"Được, đi xe cẩn thận nhé."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Trì Tranh hút hết điếu thuốc còn lại, bình thường một tuần anh chỉ về nhà hai, ba lần, mấy hôm nay công việc bận rộn nên vẫn chưa về lần nào. Tháng sau lại phải đưa Trần Tư đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, anh cúi đầu lại đốt một điếu thuốc.

Sử Kim hỏi. "Dì có khỏe không?"

"Khỏe."

Sử Kim đắn đo hỏi anh.

"Này, chuyện hôm qua tớ nói với cậu cậu không nghĩ tới sao?"

Trì Tranh lạnh mặt.

"Coi như không suy nghĩ cho cậu cũng phải suy nghĩ tới dì chứ." Sử Kim nhíu mày. "Khám bệnh phải có tiền, bây giờ cậu cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa. Chuyện năm đó qua lâu vậy rồi, sao cậu không buông xuống nổi?"

Trì Tranh chửi thề một câu.

Sử Kim thầm mắng mình lắm chuyện, chốc lát sau im lặng không nói gì. Ánh mắt Trì Tranh nhìn chằm chằm mặt đất, rít một hơi thuốc, khi đó anh vẫn còn nhớ ánh mắt đỏ bừng, tự dằn vặt bản thân của Lục Hoài, đau đớn vô cùng.

"Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa." Anh lạnh giọng nói.

Bên ngoài cửa hàng, trời chiều ngã về Tây.

Lúc Mạnh Thịnh Nam trở lại chung cư vẫn còn sớm, cô giặt sạch mấy bộ quần áo rồi phơi trên ban công, sau đó nằm trên giường cầm điện thoại xem, ngoài cửa sổ, trời bắt đầu tối đen.

Ngọn đèn ấm áp phủ kín căn phòng nhỏ.

Vài ngày sau cô bình tĩnh lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ khi xem điện thoại mới nhớ tới người kia, mỗi ngày đều ở phòng làm việc chấm bài, lên lớp rồi tan học. Khoảng thời gian đó cũng chẳng phải bề bộn nhiều việc, chủ nhiệm lớp 8 mang thai nên nghỉ phép, trường học phân công cô tạm thời làm chủ nhiệm.

Ban đầu còn tốt đẹp, sau đó có chút lực bất tòng tâm.

Buổi chào cờ cuối tháng bảy, trường học cảnh cáo học sinh vi phạm, trong lớp cô có một học sinh nam luôn trốn học không chịu đến trường, cha mẹ không quản được, tới nhà trường đòi người, ban giám hiệu có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể gọi cô lên.

Mạnh Thịnh Nam không còn cách nào khác, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm người.

Hôm đó cô tìm rất lâu, ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Lúc Thích Kiều gọi điện thoại tới, trời đã tối rồi, khi đó cô đứng ngoài cửa một tiệm nét, người mệt mỏi, đứng cạnh đó nghỉ ngơi.

"Sao mà thở gấp như vậy?"

Cô mấp máy đôi môi khô khốc. "Tìm học sinh."

"Cậu tìm à?"

"Ừ."

Thích Kiều nhíu mày. "Phụ huynh đâu?"

"Bây giờ phụ huynh rất giỏi, hễ cứ gặp chuyện là lại tìm tới trường học, ban giám hiệu lại đi tìm tớ."

Mạnh Thịnh Nam cười tự giễu, Thích Kiều chửi một câu.

"Được rồi, lát nữa tớ gọi lại."

Cô nói xong cúp điện thoại liếc nhìn quán nét. Trên đường từ trường học tới đây không biết đã đi bao nhiêu lâu, Mạnh Thịnh Nam nhíu chặt chân mày hăng hái đi vào quán nét, trong quán nét có hơi tối.

Cô liếc nhìn qua, tất cả đều ở giao diện trò chơi.

Dọc theo lối nhỏ, Mạnh Thịnh Nam đi vào trong, lúc đầu không ôm hy vọng gì, vừa mới quay đầu định đi đã thấy học sinh của mình ngồi trong góc, cúi đầu chăm chú chơi game. Mạnh Thịnh nam thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi tới.

Học sinh kia cảm thấy có người đang đứng sau mình, ngẩng đầu nhìn.

"Cô Mạnh."

Cô "ừ" một tiếng. "Đang chơi cái gì đấy?"

Học sinh nam kia đứng lên.

Mạnh Thịnh Nam liếc mắt nhìn màn hình rồi nhìn học sinh kia. "Dota hả?"

"Cô biết sao?" Học sinh nam kia sửng sốt.

Mạnh Thịnh Nam cười một cái. "Vậy đi, đánh cược một ván không?"

"Dạ...cược cái gì?"

"Một ván quyết định thắng thua, nếu cô thắng em theo cô về, nếu thua thì tùy em."

Bên cạnh có mấy học sinh cảm thấy mới lại, lại gẫn vỗ tay tán thưởng, bầu không khí đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên. Cô nhớ tới mùa hè năm 2004, cách rất nhiều người, chăm chú nhìn thiếu niên kia, chớp mắt một cái thời gian đã qua lâu rồi. Nhiều buổi tối như thế, cô liên tục luyện tập, đến giờ cũng có chỗ dùng rồi.

- --

Game over.

Tiếng máy móc từ trong máy tính truyền ra, học sinh nam kia hơi nản lòng, người xem xung quanh cũng sửng sốt, không nghĩ cậu ta lại bị đánh bại bởi cô, xung quanh không ai phản ứng kịp, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

"Chơi tốt lắm."

Một giọng nam quen thuộc vang lên, lưng Mạnh Thịnh Nam cứng đờ.