"Chị thì có thể có chuyện gì chứ?" Tô Trầm Ngư ngạc nhiên, mở vòi nước rửa tay.
Đào Đào muốn nói lại thôi nhưng trong lòng càng thêm chán ghét đôi cẩu nam nữ kia.
Có người bước vào, là một người quen khác - Ôn Tư Dao.
Trong sự kiện quy mô lớn này thực sự dễ gặp phải người quen.
Ôn Tư Dao mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tôn lên dáng người nóng bỏng của cô ta, trong vệ sinh không có camera, cũng không có ai khác, Ôn Tư Dao khinh thường liếc nhìn Tô Trầm Ngư, lấy son môi ra chỉnh sửa lớp trang điểm.
Đào Đào thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhưng không dám nói gì, vì đó là Ôn Tư Dao.
Sau đó Ôn Tư Dao thấy Tô Trầm Ngư phớt lờ mình, giống như không nhìn thấy cô ta, rửa tay xong thì xoay người rời đi.
Đào Đào vội vàng đuổi theo.
"Đứng lại!" Nhìn bóng lưng Tô Trầm Ngư xoay người rời đi ở trong gương, ngọn lửa không tên trong lòng Ôn Tư Dao đột nhiên dâng lên.
Lúc trước cô ta nhìn thấy Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ đi đi về về lúc nào cũng có đôi, Cố Vị Hi còn như không nhìn thấy cô ta khiến cô ta rất không vui, bây giờ lại thấy Tô Trầm Ngư phớt lờ mình, không làm gì, ngọn lửa càng cháy mãnh liệt hơn, Tô Trầm Ngư là cái thá gì mà dám coi thường cô ta chứ?
Đào Đào vô thức đứng lại, Tô Trầm Ngư liếc mắt qua, trong lòng Đào Đào cảm thấy xấu hổ, cô ấy là trợ lý của Trầm Ngư, Ôn Tư Dao kêu đứng lại, cô ấy đứng lại làm gì chứ?
Mất mặt quá đi!
Lúc này, Tô Trầm Ngư đã đi tới cửa, Đào Đào rơi ở phía sau cô một chút.
Không ngờ Ôn Tư Dao lại đột nhiên xông lên túm lấy Đào Đào, tát một bạt tai mà không thèm nói lời nào, lạnh lùng khiển trách: "Thứ không có gia giáo! Bố mẹ cô dạy cô sao, rửa tay xong không được văng nước tùm lum, thấy người lớn thì phải biết lễ phép.”
Đây chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đào Đào sững sờ, cô ấy làm trợ lý mấy năm nay, cũng có phục vụ cho chủ xấu tính nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bị tát.
Cô ấy sững sờ rơi nước mắt nhìn Ôn Tư Dao.
Đánh người xong, lửa giận không tên trong người Ôn Tư Dao tiêu tán, cả người trở nên thoải mái, cô ta vuốt ve tóc mai, sau đó búng một ít vết nước trên váy, nhẹ giọng nói: "Cô chỉ là trợ lý, quên đi, tôi cũng lười so đo với cô."
Tô Trầm Ngư đứng yên, chậm rãi quay đầu lại.
Trong không khí, dường như có một sợi dây vô hình bị căng ra.
"Chị Tư Dao, em xin lỗi, em không cố ý." Đào Đào bừng tỉnh lại, vội vàng đi đến kéo Tô Trầm Ngư: "Trầm Ngư, chúng ta đi thôi."
Không chọc nổi Ôn Tư Dao đâu.
Ánh mắt của Tô Trầm Ngư rơi vào má phải của Đào Đào, chỗ đó đã đỏ rồi, cô nhìn vài giây rồi đưa tay ra vuốt ve.
Không biết tại sao, trong lòng Đào Đào cảm thấy rất tủi thân, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Tô Trầm Ngư giơ tay lên, khẽ nhéo mi tâm một cái, nụ cười ngọt ngào trên mặt lần đầu tiên hoàn toàn biến mất.
"Thật là, tôi đây còn không dám đánh con gái."
"Ôn Tư Dao, cô đã giẫm lên giới hạn của bản cung rồi."
Từ sau khi xuyên vào thế giới trong sách, mặc dù tiếp nhận mọi thứ đã qua của Tô Trầm Ngư trong sách, tương đương với nàng đã trải qua cuộc đời của Tô Trầm Ngư hiện đại, nhưng nó lại giống như một ký ức được khắc sâu vào tâm trí.
Đối với Tô Trầm Ngư, ý thức của nàng thuộc về ở Thiên Khải quốc nhiều hơn. Mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm tranh đấu chốn hậu cung, vất vả lắm mới được về hưu hưởng phúc, nhưng lại bất ngờ chết rồi xuyên đến thế giới trong sách hiện đại. Tuy nhiên, theo một nghĩa nào đó, nàng đã có một cuộc sống tự do và dễ dàng hơn.
Tại đây, nàng không còn phải đối mặt với cẩu hoàng đế thất thường hay nóng giận, không cần phải suy nghĩ cẩn thận từng lời nói, từng hành động hay lo lắng rằng mình sẽ phạm sai lầm. Ở Thiên Khải quốc, nàng phải cẩn trọng từng bước đi, nhưng ở đây, ngoại trừ gia đình rắc rối và việc phải tích lũy điểm công đức để thay đổi kết cục bi thảm thì mọi thứ đối với nàng giống như một giấc mơ tuyệt vời.
Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, tuỳ ý thả bay chính mình cũng được, ở đây cũng không có con dao nào treo trên đỉnh đầu nàng. Khi gặp phải những người chỉa mũi vào nàng, tất cả đều là chuyện nhỏ, nàng có thể tuỳ tiện xử lý.
Có lẽ, nàng xem nơi này như một trò chơi để thỏa sức tự do, vì vậy hành động của nàng gần như không có khuôn khổ, muốn làm gì thì làm, nhìn thấy mỹ nhân thì trêu ghẹo, không có chút gánh nặng nào.
Nghĩ lúc đó khi cẩu Hoàng đế vẫn chưa yếu, Tô Trầm Ngư vốn không dám cho tiểu thái giám xinh đẹp hầu hạ bên cạnh. Sự chiếm hữu của cẩu Hoàng đế vô cùng biếи ŧɦái . Có lẽ cũng nhờ có cẩu Hoàng đế mài giũa mà những góc cạnh của Tô Trầm Ngư mới được tròn trịa, nàng cũng rất hiếm khi tức giận, vì tất cả sự tức giận của cô đã đổ dồn lên người cẩu Hoàng đế.
Chỉ cần không quá đáng, bình thường cô cũng sẽ không so đo với cô ta.
Nhiều nhất chỉ trừng phạt nhỏ.
Lần trước, Tô Trầm Ngư nguyền rủa Ôn Tư Dao hai lần, bây giờ ở đây cô ta lật bài, chỉ cần Ôn Tư Dao không còn đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, cô cũng không có hứng thú để đối phương ở trong lòng.
Tức giận sẽ có nhiều nếp nhăn, cũng dễ bị bệnh tim.
Nhưng Tô Trầm Ngư ghét nhất là có người phải chịu bất hạnh thay cô.
Có gì thì giải quyết với cô, đừng động đến người bên cạnh cô.
Hoàng hậu nương nương của Thiên Khải quốc đã nhiều lần tức giận, đều là vì có người dám động đến người bên cạnh nàng. Cẩu Hoàng đế đã từng cảm thán với cô: "Ái phi tức giận mấy phen đều là vì mấy kẻ thấp kém, trẫm thấy mà vô cùng hâm mộ."
Nếu không phải hắn ta thờ ơ nói, còn nằm ôm mỹ nhân trong ngực thì nàng còn cho rằng tên cẩu này đang ghen
……
Tô Trầm Ngư trở tay đóng cửa phòng vệ sinh.
"Cô định làm gì?!" Ôn Tư Dao cao giọng, cô ta nghe được lời Tô Trầm Ngư vừa nói, thật sự coi mình là một diễn viên, còn nhập vai, tự xưng là bản cung. "Cô dám ra tay với tôi à? Có tin tôi khiến cô cút khỏi giới giải trí không?”
Ở trong giới giải trí, Ôn Tư Dao đã đạt đến vị trí này, đương nhiên là có mạng lưới quan hệ mạnh mẽ. Có thể cô ta không thể khiến một nghệ sĩ nổi tiếng rời khỏi giới giải trí, nhưng đối phó với Tô Trầm Ngư loại tuyến 18 này thì rất dễ dàng.
Giây tiếp theo, Ôn Tư Dao nhìn thấy Tô Trầm Ngư lao về phía mình, còn chưa kịp phản ứng thì da đầu đột nhiên đau nhói, Tô Trầm Ngư đi ra phía sau cô ta, túm tóc cô ta kéo, sau đó đá vào chân cô ta khiến cô ta phải quỳ xuống.
v