Lúc Lâm Nguyệt về nhà đã là hoàng hôn.
Cô đẩy cửa ra, giả vờ không nhìn thấy Lâm Liệt trong phòng khách mà chuẩn bị chạy vào phòng tắm. Giữa hai chân dính nhớp quá khó chịu.
“Em đi đâu vậy? Gọi điện cũng không bắt máy.” Nhưng cô vẫn bị gọi lại, giọng nói Lâm Liệt mang theo một chút bất mãn. Anh đi đến trước mặt Lâm Nguyệt, cúi đầu nhìn xuống cô.
Lâm Nguyệt hơi chột dạ nhìn anh trai mình, nói dối: “Em đi bơi lội, gặp phải mấy người quen nên nhân tiện ăn bữa cơm với nhau, không chú ý điện thoại.”
“Nam hay nữ?” Lâm Liệt tiếp tục gặng hỏi.
“Nữ.” Lâm Nguyệt đáp với vẻ trốn tránh. Mỗi lần nói dối với Lâm Liệt, cô đều vô thức bày ra vẻ mặt như vậy.
Lâm Liệt im lặng mấy giây, nhưng cũng không quá khó xử Lâm Nguyệt mà chỉ nói: “Lần sau đừng về trễ như hôm nay nữa, hoặc là gọi điện cho anh, anh đi đón em.”
Lâm Nguyệt gật đầu lia lịa, sau đó lập tức đi tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái một lát, Lâm Nguyệt không mặc đồ lót, chỉ quấn khăn tắm đi ra ngoài, phát hiện trong phòng khách có thêm một người, là Từ Dương sống bên cạnh nhà họ, từ nhỏ là thanh mai trúc mã với Lâm Nguyệt.
Chẳng qua Lâm Liệt vẫn không thích cậu ta đến tìm Lâm Nguyệt, đến khi lớn lên càng phải có mặt ngay tại trận thì mới cho phép hai người gặp nhau.
Bây giờ thấy Lâm Nguyệt ăn mặc không đàng hoàng, vẻ mặt của Lâm Liệt có thể nói là rất khó coi. Anh lập tức nói với Lâm Nguyệt: “Đi thay quần áo đi, tối nay Từ Dương ăn cơm ở nhà chúng ta.”
Nhìn biểu cảm của Lâm Liệt, Từ Dương chỉ mỉm cười. Cậu ta có gương mặt sáng sủa bảnh bao, đây cũng là một trong những lý do khiến Lâm Liệt cảm thấy cậu ta rất có nguy cơ, luôn cho rằng cậu ta sẽ bắt cóc em gái mình.
Lâm Nguyệt “Ờ” một tiếng, không tình nguyện về phòng thay quần áo.
Chẳng qua cô cũng không phải là cô gái ngoan ngoãn gì cho cam, cho dù mặc quần áo thì cũng là váy ngủ, bên dưới vẫn không mặc đồ lót, đường cong quyến rũ của cơ thể được thể hiện theo từng bước đi.
Chuyện bữa tối Lâm Nguyệt chưa bao giờ phải bận tâm. Cô nằm trên sofa xem phim hoạt hình một lát, chỉ chốc lát sau Lâm Liệt đã bưng đồ ăn đi ra kêu cô ăn cơm.
Anh biết rõ những món Lâm Nguyệt thích và ghét, cho nên Lâm Nguyệt cũng rất vui lòng về nhà ăn cơm.
Ba người ngồi trên bàn ăn, chuẩn bị bắt đầu dùng bữa.
Ban đầu Lâm Nguyệt còn thành hật, đồ ăn Lâm Liệt kẹp cho cô cô đều ăn hết, khiến Từ Dương ngồi bên cạnh trêu ghẹo: “Lâm Liệt, tay nghề nấu ăn với sự săn sóc của anh, nếu em mà là con gái thì em đã gả cho anh rồi.”
“Ai thèm cưới cậu?” Lâm Liệt lườm cậu ta.
Lâm Nguyệt cười trộm một tiếng, dùng khóe mắt nhìn Từ Dương.
Chân cô ở dưới gầm bàn cứ vặn tới vặn lui, cảm thấy tiểu huyệt từ sau trận kịch chiến ở bãi biển ban ngày đến giờ càng đói khát hơn, lúc này ngứa ngáy, khiến cô cứ muốn giở trò.
Từ Dương ăn cơm ngấu nghiến, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nguyệt, trong lòng nghĩ nên tìm đề tài như thế nào để Lâm Liệt không bắt bẻ.
Lúc này, cậu ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó gác lên eo mình. Cậu ta cúi đầu xuống thì thấy là một bàn chân trắng nõn, đến từ Lâm Nguyệt. Cậu ta suýt nữa bị sặc cơm.
Lâm Nguyệt chớp mắt với Từ Dương, ngón chân móc lấy dây thắt lưng của cậu ta, dùng đầu ngón chân tròn trịa cọ xát làn da trong quần, tràn đầy ý ám chỉ.
Từ Dương cũng không phải là loại người chưa từng trải. Tiếp nhận được tin tức của Lâm Nguyệt, trong lòng cậu ta cũng bắt đầu phấn khởi, không còn tâm trạng ăn cơm mà lén lút vươn một tay cởi dây thắt lưng của mình ra, kéo khóa quần xuống, sau đó không nhúc nhích.