Chương 4: PAGE 04Sự thật chứng minh, trực giác của Lâm Nhuyễn rất chuẩn.
Bạn cùng bàn của cô so với thiếu niên anh tuấn tích cực hướng về phía trước trong tưởng tượng có chênh lệch không nhỏ.
Khai giảng một tuần, cô thấy Chu Dạng đi học muộn, ngủ trong lớp, không chép bài, không mặc đồng phục cùng một loạt tội lỗi khác.
Cậu không hay nói, nhưng một khi mở miệng sẽ mang theo cảm giác ưu việt cùng trào phúng nhàn nhạt.
Trong lớp có không ít nữ sinh đến từ Trường Lễ, đã sớm biết Chu Dạng.
Trước khai giảng hai ngày, thường xuyên có nữ sinh đến tìm cậu nói chuyện, mà cậu thì chẳng bao giờ thèm nể mặt bạn học.
"Tìm trên Baidu rồi hẵng hỏi."
"Không có phương pháp học tập, đều nhờ chỉ số thông minh."
"Thi chia lớp? Không tham gia, nếu không tôi đã chẳng ngồi đây."
....
Lâm Nhuyễn khó có thể tin nổi, đây là người bản thân đã từng trộm ngắm qua cửa sổ suốt ba năm, nam thần trên cao khó với tới của sơ trung Trường Lễ.
Cô không biết là do chính mình từ trước không đủ hiểu Chu Dạng, hay là Chu Dạng đột nhiên tính tình đại biến.
Trong giờ ngữ văn, cô suy nghĩ lung tung, hồi tưởng lại cuốn tiểu thuyết tối qua vừa đọc.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn thẳng vào Chu Dạng.
Có khi nào nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cậu ấy?
Trong tiểu thuyết đều viết thế mà.
***
Kim giây chỉ số mười hai, chuông tan học đúng giờ vang lên.
Chu Dạng động tác nhanh chóng, từ dưới gầm bàn đá ra quả bóng rổ, chuẩn bị cầm lên cùng Dụ Tử Châu rời khỏi phòng học, lại liếc thấy Lâm Nhuyễn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cậu nhướng mày hỏi, "Có việc?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhuyễn có chút hốt hoảng.
Cô nhanh chóng lắc đầu, sau đó lại khó hiểu gật gật đầu.
Ngay sau đó, cô rút từ trong hộc bàn ra cuốn sách vật lý, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm, nghiêm trang nói với Chu Dạng, "Tiếp theo là tiết vật lí, mình có bài này muốn hỏi cậu."
Không chờ Chu Dạng mở miệng trước cô đã bổ sung, "Đã lên mạng tìm thử rồi."
Ánh mắt Chu Dạng trầm tĩnh.
Lát sau, cậu đột nhiên cười nhạt một tiếng, đặt một chân lên tay ghế, chống tay xuống bàn, kéo sách vật lí của Lâm Nhuyễn qua.
Cậu đọc đề rất nhanh, ngậm nắp bút, viết các bước giải xuống sách.
Hạ bút bằng một số 0, cậu tiện tay dùng đầu bút đen chọc chọc Dụ Tử Châu: "Đứng lên, đi thôi."
Hai người đi sát nhau, nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Lâm Nhuyễn nhìn chữ viết còn chưa khô mực trên sách, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Chu Dạng, thất thần.
Lúc này, từ phía sau có người đặt tay lên vai cô, "Này" một tiếng, cô vô thức quay đầu lại, nhìn——
Thì ra là Cố Song Song.
Cố Song Song thấy Lâm Nhuyễn quay đầu lại, vẻ mặt ngốc ngốc, trong mắt thấm hơi nước, nhịn không nổi giơ tay véo mặt cô.
"Mặt cậu thật mềm quá, đứng dậy đi! Ngẩn người cái gì, đi WC với tớ."
Lâm Nhuyễn che nửa bên mặt bị véo, lại bị Cố Song Song kéo lên đi ra ngoài.
Cố Song Song ở cùng phòng ngủ với Lâm Nhuyễn, cô ấy là người rộng rãi hào phóng, quan hệ với bạn học cũng rất tốt.
Lúc khai giảng, cô cố ý đến sớm hai ngày, đầu tiên là để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt chủ nhiệm, thứ hai là cùng bạn cùng phòng tạo dựng mối quan hệ tốt.
Nhưng hai bạn cùng phòng đến sớm kia là bạn học từ sơ trung, hai người đặc biệt thân thuộc, đi đâu cũng có nhau.
Một mối quan hệ đã thân thiết, lại có người thứ ba chen vào, luôn có chút không thích hợp.
Đặc biệt là ở phòng ngủ bốn người, dù cho mối quan hệ bạn cùng phòng tốt đến đâu, cũng khó tránh khỏi xuất hiện tình huống cặp hai người thân thiết hơn.
Cố Song Song thức thời, sớm tách ra, mà Lâm Nhuyễn cứ như vậy không được báo trước, bị Cố Song Song lừa lên chiếc thuyền hữu nghị hai người.
***
Phòng WC nữ hết sức náo nhiệt, Lâm Nhuyễn cùng Cố Song Song bên ngoài xếp hàng.
Hành lang nằm đối diện sân thể dục, Lâm Nhuyễn nghiêng đầu nhìn sang, mắt nheo lại.
Cố Song Song đứng một bên hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, Lý Thiên Vương giao đề bài viết đúng không? Tớ vừa chép của bạn cùng bàn, cậu có cần chép một chút không, có khi tí nữa vào học sẽ gọi cậu trả lời đấy."
"Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn?"
Cố Song Song gọi vài lần, Lâm Nhuyễn mới hoàn hồn, "A Song Song, xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?"
Cố Song Song đem lời vừa nói lặp lại một lần, Lâm Nhuyễn nghe xong, vẫy vẫy tay, "Không cần, tớ hỏi Chu Dạng là được."
Cố Song Song trừng lớn mắt, "Chu Dạng?"
Lâm Nhuyễn nghiêm túc gật đầu.
"Ừ nhỉ, tớ quên mất cậu ngồi cùng bàn với Chu Dạng. Nghe nói cậu ấy ở Trường Lễ rất lợi hại, hai người học cùng một trường, trước kia có quen biết không?" Cố Song Song thấp giọng bát quái.
Lâm Nhuyễn ngừng lại, trong toilet có người đi ra, cô liền nói sang chuyện khác, "Có chỗ kìa, cậu mau vào đi."
Cố Song Song quay đầu, cũng không hỏi lại nữa, vội vã đi vào trong.
Đây đúng ra là 30 phút nghỉ giữa buổi học, ngày thường sẽ ra sân tập thể dục buổi sáng, nhưng hôm nay các giáo viên có cuộc họp, liền biến thành ra chơi.
Lâm Nhuyễn dựa vào lan can hành lang đợi Cố Song Song, ánh mắt hướng về sân bóng rổ.
Dù là ở Trường Lễ, hay là ở Nhất trung, cô đều có thói quen từ trong đám người tìm kiếm bóng hình Chu Dạng, mà ở phần lớn thời điểm, cô đều có thể nhanh chóng nhận ra.
Cậu đang trong tư thế chơi bóng, giây tiếp theo liền hành động, khóe miệng cong lên.
Như một bộ phim điện ảnh, phân giải thành từng bức từng bức ảnh, chậm rãi phát đi phát lại vô số lần, rồi khắc sâu vào trong lòng.
Ở chỗ xa xa Chu Dạng một đường ném bóng vào rổ, truyền đến một trận hoan hô, Lâm Nhuyễn cũng bất giác mà cong môi.
Bên tai cô có gió đầu thu thưa thớt se lạnh, thổi vào mặt hồ, nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
***
Trở lại phòng học, tiếng chuông nhanh chóng vang lên, là tiết vật lí.
Lâm Nhuyễn đem sách đặt ở góc bàn, nhẹ giọng thở dài.
Giáo viên vật lí lớp bọn họ là ác ma dạy quá giờ nổi danh của Nhất trung - Lý Thiên Vương, sở thích dạy quá giờ đã 300 năm không thay đổi được.
Chuyện này cũng chưa tính là gì, mấy cái quy định ông đặt ra cho học sinh mới gọi là chấn động nhân tâm.
Một hai ba bốn năm sáu bảy còn chia thành ý nhỏ triển khai trình bày, phát biểu phải nhanh, mạch lạc, có trình tự rõ ràng. Lâm Nhuyễn cảm thấy ông thật sự nên đổi nghề sang dạy đạo đức.
Bỗng nhiên bàn ghế rung lên, hơi thở khô nóng cùng hương bưởi thoang thoảng truyền đến Lâm Nhuyễn đang ngồi bên cạnh.
Từ thái dương Chu Dạng có một giọt mồ hôi chảy xuống, dọc theo sườn mặt. Cậu tuỳ ý đem áo khoác đồng phục đắp lên lưng ghế, cả người mệt mỏi ngồi xuống, mở nắp chai nước khoáng, ầm ầm uống nước, yết hầu cũng theo đó nhanh chóng chuyển động.
Lâm Nhuyễn ngẩn người, yên lặng dời tầm mắt.
Cô vừa mở sách ra, Chu Dạng liền gõ nhẹ bàn, giọng nói rất thấp, "Lâm Nhuyễn, tớ ngủ một lát, yểm hộ chút, cảm tạ."
"......"
Ai cho cậu dũng khí ngủ một cách yên tâm đến thế? Camera để làm cảnh à?
Lâm Nhuyễn nhìn chằm chằm ót cậu một hồi lâu, rất muốn dùng ngòi bút chọc một cái, khó khăn lắm mới nhịn xuống không động thủ.
Ngoài cửa sổ truyền tới từng trận gió mát lạnh.
Lý Thiên Vương trên bục giảng nói đến nước miếng bay tứ tung, ánh mắt Lâm Nhuyễn dừng trên bảng đen, suy nghĩ lại không cách nào tập trung.
Chu Dạng quay đầu, mặt hướng về phía Lâm Nhuyễn, ngủ đến an tĩnh.
Hai mắt cậu nhắm nghiền, hô hấp đều đều, gió thổi làm mấy sợi tóc mái trước trán bay tứ tung.
Từ góc nhìn của Lâm Nhuyễn, lông tơ nho nhỏ trên mặt cậu cũng thấy rất rõ.
Đầu cô trống rỗng, ngòi bút ngừng trên giấy, có chút choáng váng.
Người này… Lớn lên cũng thật đẹp.
Không biết từ khi nào, phòng học trở nên hết sức yên tĩnh.
Lâm Nhuyễn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt gϊếŧ người của Lý Thiên Vương đang không sai chút nào mà dừng trên người Chu Dạng bên cạnh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cô vờ như không có chuyện gì nhìn về phía bảng đen, cơ thể nhỏ bé ngồi thẳng, thỉnh thoảng cúi đầu giả bộ đang ghi chép. Chân dưới bàn lại đang không ngừng giẫm lên chân Chu Dạng.
Nhưng Chu Dạng cứ như uống thuốc ngủ, vẫn không nhúc nhích.
Lý Thiên Vương nhìn chằm chằm cậu, nhiệt độ cơ thể dần xuống thấp.
Rốt cuộc, Lý Thiên Vương nhịn không nổi, rút một viên phấn từ trong hộp, ném đi.
Nhưng mà ——
Giáo viên vật lí cũng chưa chắc đã ném được một đường parabol chuẩn xác.
Lâm Nhuyễn nhìn viên phấn đang lăn lăn trên bàn, chậm chạp duỗi tay, sờ thái dương.
Cảm giác đau ngắn ngủi lùi lại, khoảnh khắc chạm vào, cô mới phát hiện vừa nơi vừa đυ.ng vào đang nóng rát một mảng.
Rất nhiều bạn học sớm theo Lý Thiên Vương nhìn Chu Dạng chờ xem trò vui.
Nhưng thời khắc này, viên phấn nhắm sai đối tượng khiến bầu không khí trở nên thập phần xấu hổ.
Loáng thoáng, trong phòng học truyền ra tiếng cười bị đè nén.
Sắc mặt Lý Thiên Vương càng thêm khó coi.
Cũng không biết Chu Dạng tỉnh từ khi nào, cậu nằm ở trên bàn nhìn Lâm Nhuyễn, khóe môi nhếch lên.
"Còn không đứng lên cho tôi! Trả lời câu hỏi!"
Lý Thiên Vương tức giận mười phần, tiếng quát qua microphone phát ra lớn đến chói tai.
Đôi mày thanh tú của Lâm Nhuyễn nhăn lại, đôi mắt ướt nhẹp nhìn Chu Dạng, ý bảo cậu nhanh nhanh đứng dậy.
Nhưng Chu Dạng làm một bộ dạng không liên quan đến mình, còn hướng đến phía cô nhếch cằm.
"Bạn học nữ kia còn đang làm gì đấy?! Lên lớp không nghiêm túc nghe giảng còn nhìn đông nhìn tây!"
Nghe thấy mấy chữ mấu chốt "Bạn học nữ", Lâm Nhuyễn trố mắt, mới vừa ngẩng đầu lên, lại bị Lý Thiên Vương quát, theo bản năng liền co rụt lại.
"Đang nói em đấy!"
Trong nháy mắt, đầu Lâm Nhuyễn trống trơn, chậm chạp đứng dậy.
Cả người cô chậm mất nửa nhịp, tận đến khi Lý Thiên Vương chỉ trích mắng mỏ xong một trận, cuối cùng bảo cô đi xuống cuối lớp đứng phạt, cô mới hiểu rõ tình huống.
Lý Thiên Vương là không muốn nhún nhường, lại càng không muốn thừa nhận ném sai người, cho nên đâm lao phải theo lao.
Lâm Nhuyễn rũ mắt, không có cãi cọ, yên lặng khép lại sách vở.
Lúc xoay người rời đi, đuôi mắt lơ đãng liếc qua vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa của Chu Dạng.
Bước chân của cô ngừng lại, ánh mặt đối nghịch với Chu Dạng, lại nhanh chóng rời đi.
Tựa như Coca bị hòa lẫn với đá đã tan, để lại vị nhạt nhẽo cùng chua xót trên đầu lưỡi, trong nháy mắt liền cảm thấy, không còn mùi vị gì.
Lúc sự uỷ khuất xưa nay chưa từng có đánh trúng trái tim, cũng là lúc, cảm nhận được một nỗi mất mát chưa từng có.
Cô đứng cuối phòng học, an tĩnh như một cái cây nhỏ.
Cửa sổ bên cạnh không đóng, gió từng trận thổi tới, sợi tóc cọ cọ trên má, có chút ngứa.
Lý Thiên Vương không bởi vì đâm lao phải theo lao phạt Lâm Nhuyễn mà buông tha cho Chu Dạng, thấy Chu Dạng đã tỉnh, lại tìm cớ đem cậu mắng đến thương tích đầy mình, phạt cậu đến cuối lớp đứng.
Chu Dạng một câu cũng không cãi, lười biếng đứng dậy, kéo bàn ghế phát ra tiếng loảng xoảng.
Cậu đứng bên cạnh Lâm Nhuyễn, định mở miệng.
Lâm Nhuyễn đầu cũng không ngẩng lên, hướng bên cạnh dịch một bước.
Không biết đứng bao lâu, đến tận khi giáo viên tiết lịch sử tiếp theo đứng ở cửa, Lý Thiên Vương mới kiềm nén.
Chờ ông rời đi, Lâm Nhuyễn cùng Chu Dạng một trước một sau ngồi trở lại chỗ ngồi.
Dụ Tử Châu quay đầu lại gõ gõ bàn, ngữ khí trêu chọc, "Ha ha ha Lâm Nhuyễn cậu cũng thật quá xui xẻo đi, có phải đặc biệt muốn đánh tên ngồi cùng bàn một trận hay không?"
Lâm Nhuyễn không nói một lời, cúi đầu cầm sách.
Chu Dạng đang xoay bả vai, thấy Dụ Tử Châu cứ chuyện xấu khoe ra chuyện tốt đậy lại, liền cầm sách lên ném qua, "Cậu mẹ nó là đang muốn ăn đòn một trận!"
Tiết lịch sử không được ra chơi, giáo viên ở trên bục giảng hô đứng lên, Dụ Tử Châu cũng không cùng Chu Dạng đùa nghịch nữa.
Thừa lúc đứng dậy cúi chào, Chu Dạng quay đầu hỏi, "Lâm Nhuyễn, Lâm Nhuyễn? Cậu không sao chứ?"
Lâm Nhuyễn không để ý.
Ngồi xuống xong, Chu Dạng lại ở chỗ ngồi lén lút chọc chọc ghế.
Lâm Nhuyễn bỏ qua vài lần, rốt cuộc nhịn không được, cô quay đầu trừng Chu Dạng, vành mắt hồng hồng, đôi mắt ướt nhẹp càng trở nên long lanh.
"Chu Dạng, cậu phiền muốn chết!"
Cô đặt tay trên bàn, vùi đầu vào, không hé răng.
Không ngờ giây tiếp theo, Chu Dạng lại cúi người xuống, tiến sát vào, nghiêng đầu từ dưới nhìn lên trên.
Hai người ở dưới gầm bàn lấy một loại tư thế kì lạ đối diện.
Dường như vì không gian bị thu nhỏ lại, không khí càng ngày càng ít đi.
Lâm Nhuyễn nhịn rồi lại nhịn, nhưng không cố nổi, nháy mắt, một giọt nước mắt liền chảy ra, rơi xuống khóe môi Chu Dạng.